Thơ Hoàng Thanh - phần 7
Ngày đăng: 18-07-2025
22 lượt xem
Ríu ran mạng ảo bao giờ,
Em ra phố hội, như mơ hiện hình.
Yến oanh rộn rã thanh bình,
Anh rằng: “Thôi nhé, ta đành xa em.”
Nghiêng vành nón, mắt êm đềm,
Em cười: “Duyên thắm thì nên giữ gìn.
Lỡ làng duyên, cũng mặc tình,
Trăm năm ai biết chữ tình ra sao”
Sen vừa hé nở hôm nào,
Một bông trắng muốt giữa bao sắc hồng.
Lá xanh chen nước mênh mông,
Búp non đứng lặng mà trông dáng người.
Đồng sen trải bóng chan hòa,
Lòng em vọng nhớ quê nhà xa xăm.
Xa đường làng nhỏ âm thầm,
Dắt nhau lên phố những năm tuổi hồng.
Anh từng cúi nhẹ bên em,
Khẽ hôn mái tóc hàng đêm ven đường.
Sen em mùi nhớ vấn vương
Một lần anh nói, nghìn phương em chờ.
Em nay lội ruộng không ngờ,
Tay nâng từng nụ, như mơ giữa ngày.
Bạn cười, em nhẹ chân quay,
Một vòng nhún nhảy thoáng bay nét tình.
Lúc em cúi chụp bóng hình,
Gương soi mặt nước, dáng xinh lạ thường.
Giật mình thấy bóng thân thương,
Môi anh nửa nụ còn vương cuối chiều.
Người cười em lặng lẽ nhiều,
Nào hay lòng dạ phiêu diêu một người.
Anh ơi, sen đã thắm tươi,
Yêu thì hãy đến đừng vời xa thêm.
Gửi chi hương sắc qua em,
Cả mùa hoa trắng, cả đêm đợi chờ.
Thôi thì giữ lấy mong mơ,
Một mùa sen nở em chờ mình anh.
Anh đưa em ngược về nhà,
Cuối vườn râm mát, chan hòa yên vui.
Không đèn điện rực ngàn nơi,
Chỉ vừa đủ ấm đôi người bên nhau.
Nhà tranh mái rạ đơn sơ,
Chuối già lặng lẽ bên bờ giậu xanh.
Hiên nhà gió lặng mong manh,
Lá bàng rơi nhẹ, nắng hanh bên thềm.
Em ngồi đó dáng êm đềm,
Tóc buông mềm mại, mắt xem bếp hồng.
Lúng liếng ánh ngọc mênh mông,
Long lanh bếp rạ ruộng đồng ban trưa.
Hương rơm thơm nhẹ sớm trưa,
Vương trên hàng cau gió lùa đong đưa.
Chúng mình chẳng viết thành thơ,
Mà thơ tự đến bất ngờ mỗi hôm.
Khói heo may thấm qua hồn,
Canh cua đậm vị cà ngon ngọt bùi.
Em không lý lẽ dạy đời,
Chỉ cười xinh xinh cho vơi nhọc nhằn.
Dạy anh bằng nét dịu dàng,
Tay em vén nhẹ bẽ bàng màn sương.
Giông mưa, bão giật dọc đường,
Cũng không ai nhắc chẳng vương ngại gì.
Dẫu ngoài kia lắm thị phi,
Về bên em thấy đủ đầy lòng anh.
Anh nào mơ váy hoa xinh,
Chỉ mong em giữ nghĩa tình sớm hôm.
Gấp đời anh những dở, khôn,
Nhàu nhĩ mấy cũng vẫn còn tay em.
Tay em gầy guộc, buốt mềm,
Mà tim long lanh dịu êm thuở nào.
Một người biết sẻ ngọt ngào,
Nhường cơm, nhịn ngủ vì nhau tháng ngày.
Không quen tiệc tán cung mây,
Chỉ quen kho cá, bếp đầy khói thơm.
Ru con bằng khúc hát đờn,
Trăng rằm lặng lẽ rắc hồn vào đêm.
Sớm mai anh rót trà êm,
Em pha nước vối mùi quen đượm lòng.
Ngồi bên nhau chẳng ngại ngùng,
Chẳng cần thề hứa cũng không xa rời.
Giấc mơ không gác lầu ngời,
Chỉ là khói bếp trăng cười trên sân.
Chiều rơi, bát đũa chạm gần,
Cơm rau chấm muối ân cần đượm hương.
Chỉ cần ánh mắt thân thương,
Lung linh xinh đẹp giữa vườn hoa thơm.
Có em hạnh phúc đã gom,
Chẳng mong chi nữa gió thơm cũng về.
Mơ gì lầu ngọc, cung mê,
Khi câu thơ cũ vẫn kề bên nhau...
Tác giả: Hoàng Thanh
Mưa rơi lóc cóc đầu hiên,
Gió lùa tán chuối, mái xiên ngã buồn.
Giọt nghiêng rơi xuống đầu thôn,
Lăn trên tà áo em còn hong mây.
Lối quen trơn trượt bùn lầy,
Đường quê đỏ ướt, phủ đầy tháng mưa.
Ngoài sân nước đọng lưa thưa,
Gà con đứng ngóng giữa trưa dật dờ.
Ếch kêu dưới gốc bưởi trơ,
Gọi về heo hút, vọng mơ cánh đồng.
Chuồn chuồn vỗ cánh xoay vòng,
Cá con quẫy nước, lượn trong sóng mềm.
Cào cào núp dưới bờ êm,
Dế mèn gõ nhịp, cả đêm trên đồng.
Con ngan vượt sóng qua sông,
Rút lui lặng lẽ, rúc vô gốc nhà.
Mưa sa mướt thảm cỏ già,
Tưới vườn cà tím, đậu ra mé bờ.
Gió len qua bụi chè thơ,
Hoa xoan rụng trắng, bơ vơ cuối chiều.
Em ngồi hong tóc liêu xiêu,
Áo bà ba bạc, phai nhiều chỉ xưa.
Nụ cười thoảng nhẹ như thưa,
Làm tim ai đó bất ngờ treo nghiêng.
Trời cao phủ kín màn chiêm,
Mây trôi như lá lặng im cuối mùa.
Khói lam quẩn mái tranh thưa,
Cơm khoai độn sắn, rau dưa điểm tình.
Mưa qua, gót nhẹ như hình
Diều bay đủ gió lượn quanh cánh đồng.
Ruộng sau loáng nước mênh mông,
Lúa non trổ ngọn, nở lòng tháng ba.
Tôi về nhặt tiếng chuông xa,
Rêu phong in vết mái nhà cũ nghiêng.
Chiều buông khép cánh sân hiền,
Như em khép cửa, như duyên khép lòng...
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn