Thơ Hoàng Thanh phần 4
Ngày đăng: 18-07-2025
20 lượt xem
Cau nồng khoe sắc đơm hoa,
Hương bay dìu nhẹ chan hòa hương say.
Tiết thu nhuộm nắng mỗi ngày,
Cau xanh tỏa bóng đong đầy nhớ thương.
Vườn xưa hoa nở vấn vương,
Tình chưa đến ngõ vấn hương cau nồng.
Nhớ nàng, anh nhớ mênh mông,
Một câu nhắn gửi cho lòng vơi xa.
Phượng tàn, hạ cũng đi qua,
Tuyên Thành lặng lẽ bao la đất tình.
Lời thơ kết mối ân tình,
Dỗi hờn đan khúc chênh vênh bến đò.
Chàng chờ nàng, hẹn ngày xưa,
Trăng ai se sợi đợi chờ mộng mơ.
Tình duyên còn lắm dại khờ,
Thương nhau vẫn chỉ thẫn thờ như không.
Chàng ơi, bạc túi chớ mong,
Muốn cưới vợ đẹp phải lòng đủ duyên.
Hạ sang, kỷ niệm êm đềm,
Trăn trở để lại từng đêm nhớ người.
Hương cau vẫn tỏa ngát trời,
Ngọt ngào hương đất cho đời vấn vương.
Lúc la lúc lỉu trên cành.
Lá mở mắt xanh
gió vờn em qua những nhánh xanh non.
Em gùi mây trắng lên đồi.
Áo cóm phập phồng
mang hương rừng thổi về vùng hồi sinh.
Mùa đi để lại dấu hình.
Đất nâu ủ mộng
cho chồi xanh nhoi dậy giữa yên bình.
Lúc la lúc lỉu trên cành.
Gió màu mận chín
chạm vào môi em ngọt lịm rung rinh...
Bầy ong lạc giữa hoa rừng.
Âm vang thầm thì
như tiếng lòng hát khẽ lúc hoàng hôn.
Em đi qua dốc nắng vàng.
Từng bước uyển chuyển
giẫm lên ký ức sẫm màu tháng Ba.
Gió bỗng níu áo em qua.
Trái mận tròn trịa
rụng nhẹ xuống tay ửng đỏ má người.
Thung lũng mờ trong sương trôi.
Con chim rừng gọi
đánh thức một điều rất đỗi thân quen.
Lúc la lúc lỉu trên cành.
Trái thơm hương nhớ
khiến anh bỗng muốn trở về thật lâu...
Làm sao quên được tuổi thơ
cái thời chân đất đầu trần,
quần em vá chằng,
áo tôi đứt cúc,
mực tím vương đầy ngực áo.
Tôi lên mười,
em mới bảy
mà theo tôi như cái bóng
len lỏi qua từng lối cỏ may,
qua những buổi trưa gió thổi ngược bụi về kín mặt.
Tuổi thơ nghèo,
mà vui đến lạ.
Chúng tôi lớn lên trong lấm láp
từ bụi tre,
từ vũng nước,
từ những trò chơi không tên
và những lần bị mắng
vì tội về muộn,
ướt sũng và cười toe.
Thế rồi em lớn.
Nhanh như một đám mây trắng trôi vội về tỉnh.
Học giỏi, tóc dài, má hồng
và chẳng còn nhớ đứa bạn cùng thôn
từng vá áo cho em sau giờ tan học.
Tết năm nay,
em về.
Áo chẽn, quần bò, tóc duỗi mượt.
Gặp tôi giữa chợ quê đông đúc,
em nheo mắt:
"Anh chưa lấy vợ à, còn chờ ai sao"
Câu hỏi nhẹ như gió,
mà sao trong tôi có cái gì đó rơi xuống.
Một mảnh pha lê
vỡ tan.
Tối hôm đó,
trăng sáng như ngày xưa,
bờ đê vẫn còn gió hát qua rặng tre,
chỉ khác là
có người ngồi mãi,
gỡ lời thề xưa
bám đầy cỏ may.
Đau chi chịu mãi cho cùng
Một thân người gánh muôn trùng khổ đau
Đạo đâu chỉ ngẫm qua mau
Mà là rèn ý, lọc màu nhân tâm
Ảo mơ gãy gánh giữa tầm
Thức ra mới biết trăm năm một giờ
Buông trôi mấy độ còn mơ
Đến khi tĩnh mộng… ai ngờ chính ta.
Tham sân si cuộn phong ba
Dẫn người qua cõi phù hoa mịt mù
Nắm chi một chốn hư vô
Mà đem đời gửi vào tro bụi tàn.
Có khi mất hết mới ngoan
Có khi tuyệt vọng mới toan quay đầu
Đời như nước chảy qua cầu
Càng ôm giữ, lại càng đau chính mình
Thức tâm chẳng bởi thần linh
Mà do lửa đốt chính mình mới hay
Giác ngộ chẳng ở đâu xa
Ngay trong khổ tận, mới là vượt sinh
Thoát ra khỏi chốn lợi danh
Nghe hồn thanh thoát nhẹ cành mai rơi
Một ngày dứt hết chơi vơi
Lòng yên như suối, đời thời thảnh thơi.
Anh là cơn gió ngàn lau
Ngang qua miền nhớ, thấm vào hồn em
Em là sợi khói mỏng mềm
Bay qua ánh mắt, dịu êm kiếp người
Có khi chỉ một tiếng cười
Cũng như thắp lửa giữa trời lạnh đông
Có khi chỉ một cái ôm
Mà nghe tan rã cả vùng vô minh
Ta như lá rụng bên thềm
Trôi theo định mệnh dịu êm bất ngờ
Có thể kiếp trước là thơ
Nên kiếp này mới thẫn thờ vì nhau
Có thể anh đã từng đau
Nơi một vết cắt chưa bao giờ lành
Có thể em đã từng xanh
Như một nhành cỏ chờ anh cuối đường
Mắt em – một chiếc hồ sương
Mỗi lần anh lạc lại vương muộn phiền
Giọng anh – khúc nhạc dịu hiền
Ru em từ thuở chưa quen một người
Giữa trần gian một tiếng cười
Mà như ánh sáng cuối trời luân hồi
Dẫu cho thế giới chia đôi
Anh là bến đợi, em người thả neo
Tay chạm tay gió se se
Trăng như lặng xuống chân đê cuối mùa
Chúng ta hai kẻ lạ xưa
Tìm nhau qua mấy nghìn mùa nhân gian...
Khi ta nhìn giữa mắt nhau
Em tan chảy giấc chiêm bao một thời
Hồi ức vỡ giữa chơi vơi
Như sông băng chảy, gọi mời ánh xuân
Đâu đây mầm biếc lá sân
Cây xưa tách vỏ, lộc dần nhú lên
Hoa rừng thơm giữa lãng quên
Dường như từ trước ngày em sinh thành
Khi anh ôm, gió nghiêng cành
Có dòng sông ngược chảy quanh ngực người
Luân hồi mờ mịt xa xôi
Bỗng đâu thức dậy một thời đã qua
Khuôn mặt, giọng nói, đôi ta
Ánh nhìn cũ kỹ thật xa, rất gần
Chim rừng hót giữa ngàn sân
Nơi em chưa đến mấy lần gọi tên
Khi môi anh chạm sát bên
Nước mắt em chảy xuống trên má hồng
Đớn đau và hạnh phúc lồng
Như hai dòng chảy chung dòng hoang vu
Bàn chân chôn giữa sương mù
Bàn tay tái dại người xưa quay về
Gió cuốn cuộn giữa lối quê
Thổi vào hoa cỏ đam mê dưới chân
Em đưa tay nắm tay anh
Đường chỉ tay ướt trăng xanh mơ màng
Giọt trăng rơi xuống mênh mang
Hòa trong lệ cũ, miên man kiếp người...
Đất nước tôi tiếng rất quen
Dìu dặt vang giữa đất đèn trời sương
Lời ru mẹ hát bên nương
Thiết tha cánh võng vấn vương tháng ngày
Cánh cò mưa nắng hao gầy
Bay qua mái rạ, bay đầy chiêm bao
Câu hò vọng giữa trăng sao
Gieo duyên lặng lẽ, ngọt ngào tim non
Tiếng ai thương quá không còn
Nép trong dáng mẹ, gối mòn năm xưa
Hồn tôi ướp gió giao mùa
Từ trong tiếng Việt đậm mùi ca dao
Từng thanh điệu, dấu sắc, dấu hào
Là hoa của đất, là sao giữa trời
Hồn thiêng sông núi muôn đời
Gói trong từng chữ rạng ngời Việt Nam
Tiếng quân ca dậy âm vang
Bước chân tiến bước, rộn ràng non sông
Lời thề in dấu chiến công
Giữ hồn đất mẹ giữa dòng thời gian
Tiếng Việt giọng nói chứa chan
Là tâm hồn, bản sắc ngàn đời sau
Là dòng sữa ngọt dạt dào
Mẹ ru con lớn qua bao nhọc nhằn
Nghe trong tiếng nói âm thầm
Có câu "xin lỗi", có lần "thương em"
Có lời tiễn biệt êm đềm
Cũng là tiếng khóc đêm đêm gọi người
Chữ “yêu” đôi lúc chơi vơi
Cũng mang dáng núi, bóng trời Việt Nam
Chữ “đau” khắc nỗi đá vàng
Chữ “nhà” là gốc mơ màng tim ai
Xin đừng đồng hóa – đừng phai
Một âm – một chữ cũng thay vận mệnh
Xin đừng lấy mất ngọn gió
Thổi hồn dân tộc trong từng lời ru
Đất nước tôi tiếng thiên thu
Trầm vang như sóng, hiền như ánh trăng
Ai đi xa cũng bâng khuâng
Bởi thương một tiếng rất gần: Việt Nam.
Anh vẽ gì trong mắt em
Chiều rơi chạng vạng bên thềm gió bay
Khói lam mờ nhẹ ngõ này
Con trâu về sớm, rạ cay mùi đồng
Bến sông lặng sóng mênh mông
Phù sa cuộn đỏ nhuộm hồng giấc mơ
Anh như người khách bơ vơ
Qua miền cổ tích, lạc vô mắt người
Bếp em nhóm lửa chơi vơi
Khói bay nhầm kiếp gọi mời tiền duyên
Muốn nấu món nhớ dịu hiền
Phải chờ dăm bận lửa liền mấy thu
Anh gom nắng cuối mùa thu
Nấu chung với gió, với ru cánh đồng
Nước trong vắt tiếng chim bông
Nêm thêm giọng nói mà không cần đường
Tình quê lóng lánh trong gương
Thấp thoáng vành nón nghiêng sương buổi chiều
Em như một tiếng sáo diều
Vắt ngang trời cũ, lặng nhiều hơn vang
Trầu cay thắm giấc mơ làng
Gói tình một thuở sang hàng cau non
Câu ca mẹ hát đầu thôn
Thành lời thề nhẹ mà còn tới sau
Tình ta gió sớm trăng đầu
Bến sông xưa vẫn một màu thủy chung
Lá tre xào xạc tương phùng
Anh đi mấy kiếp cũng cùng về đây
Thương em tóc xõa chân mây
Đội vành nón trắng, lặng dày gió sương
Mắt nhìn như nước giếng gương
Thấy bao mùa cũ vấn vương chưa tàn
Anh về rước bóng trăng ngàn
Dắt qua mái rạ, hát vang đầu mùa
Dẫu cho khói bếp lưa thưa
Vẫn nghe tình chín giữa trưa đời người...
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn