Thơ Hoàng Thanh - phẩn 6
Ngày đăng: 18-07-2025
16 lượt xem
Hôm nay phố hóa ra phường,
Lối ta đi vẫn con đường dọc ngang.
Có em mang đến dịu dàng,
Mọi điều xa lạ vội vàng thành quen.
Tên phường bảng mới dựng lên,
Phố còn ngơ ngác dưới đèn chưa quen.
Ghế ông huyện bỏ không tên,
Mấy ông xã, ấp chạy vào đổi ngôi.
Người thì chỉnh lại chỗ ngồi,
Kẻ theo bẻn lẻn cúi đầu sát bên.
Cười vui họp sớm họp đêm,
Nghe dân bàn tán quanh thềm gió bay.
Cái xe ta đạp hàng ngày,
Qua con hẻm nhỏ chưa thay bảng đường.
Mấy cô bán dạo quanh phường,
Ngồi yên như thể chưa vương chút gì.
Ta ngồi ngây ngẩn triền miên,
Ngắm con phố cũ bỗng đi thành phường.
Mà trong sâu thẳm tâm hồn,
Vẫn nguyên buổi ấy hoàng hôn dịu chiều.
Chỉ mong nhìn thấy em cười
Như con chin nhỏ bay ngoài bờ ao
Quê nghèo lặng lẽ sau rào
Lũy tre nghiêng bóng, gió trào qua đê.
Em ngồi, em hát say mê
Lúng la, lúng liếng, tóc thề ngang vai
Giấc mơ thuở ấy còn hoài
Lung linh sương sớm bên ngoài hiên xưa.
Em tôi cô bé ngày xưa
Qua bao dâu bể vẫn chưa nhạt mềm
Vẫn ngồi chải tóc bên thềm
Vẫn nghiêng vành nón dịu êm tháng ngày.
Chỉ mong được hát cùng anh
Khúc tình ca cũ làm xanh da trời
Giọng em không chút lả lơi
Má hồng bừng sáng góc trời tháng Ba.
Tình em như cánh chim xa
Không tên, không tuổi, bay qua cuộc đời
Rồi tôi còn mãi rong chơi
Lênh đênh như bến sông trôi nhánh buồn.
Chiều nghiêng bóng xuống hàng chuông
Tôi ngồi ngược nắng em buông váy mềm
Bàn tay đan lấy dịu êm
Như khơi giấc mộng ẩn bên cuội đời.
Đam mê theo gió à ơi
Hương đồng, tiếng sẻ, giấc trưa gọi về
Dáng em in dưới trời quê
Làng xưa níu bước chẳng hề vơi phai.
Chỉ mong những buổi ngày mai
Biết em hạnh phúc, nhẹ vai với đời
Nơi nào gió mướt chân trời
Có mây trắng phủ, có lời bình yên.
Cầu em vẫn cứ dịu dàng
Tim không vướng vết rạn vàng thu xưa.
Môi em đỏ thắm chiều mưa,
Như câu hát vọng từ mùa xa xăm.
Cau non rụng lá âm thầm,
Bên cầu gió lặng, trăng nằm thiu thiu.
Trời xanh in bóng liêu xiêu,
Tre nghiêng đổ nắng một chiều nhớ ai?
Em qua nhân buổi ban mai,
Níu hoài tháng cũ, mảnh dài bên hiên...
Tiếng làng vọng lại êm êm,
Câu ru của mẹ, sợi mềm tháng năm.
Nồi kho cha quấy âm thầm,
Tựa như mạch lửa âm âm nghĩa tình.
Chuyện tình bé nhỏ lung linh,
Mỏng manh như khói một hình sương mai.
Một lời em thốt nhẹ vai,
Cũng làm tim khẽ nghiêng hoài tháng yêu.
Ta người si giữa ráng chiều,
Đuổi theo tà áo nhuộm điều lúa bay.
Chiếc đò xưa vẫn còn đây,
Chờ ai lặng lẽ qua ngày bâng khuâng.
Tơ tình vướng giữa triền sông,
Cỏ non mềm quá, ai trông, ai chờ?
Trước thềm gió thổi bơ vơ,
Tóc em thơm mượt trôi về chiêm bao...
Đời người như nón nghiêng chao,
Gió đưa số phận lao xao giữa đời.
Vay – trả, tính toán đầy vơi,
Mà duyên vẫn lỡ giữa trời sân đình.
Ngày xưa rổ rá chung tình,
Mộng đơn sơ đủ thành hình đôi ta.
Chắp tay vá áo chiều tà,
Thương nhau từ thuở chưa là nợ duyên.
Quá khứ mây trắng bay nghiêng,
Bến sông in bóng trăng hiền trôi xa.
Chiều rơi sắc nắng nhạt nhòa,
Cầu vồng vừa tắt – như là giấc mơ...
Em ơi, đừng ngại, đừng ngờ,
Đừng gieo mộng nhỏ vào bờ cô đơn.
Con tim thổn thức giận hờn,
Yêu thương vẫn ngọt như hờn tuổi thơ.
Mái tranh lặng giữa trời mưa,
Tro tàn bếp cũ, gió lùa nhành xưa.
Thoáng em nhoẻn miệng như thưa,
Môi hồng e ấp đón mùa thu sang.
Ai hay đáy nước mênh mang,
Sâu hơn lòng kẻ lang thang giữa chiều.
Sông khô mà đợi đò nhiều,
Người xưa đâu biết bao điều nhói đau...
Hồn ta như đá nằm sâu,
Hồ thu lạnh lẽo nhuốm màu trầm tư.
Sóng xô bạc cả thiên thu,
Vẫn không cuốn nổi lời ru một thời...
Hoàng hôn phủ kín chân trời,
Tóc mây rũ nhẹ bên nôi mùa vàng.
Em như áng khói mơ màng,
Trôi qua đồng chín, lỡ làng tim tôi...
Nhạn kêu trên mái đơn côi,
Ngỡ em còn đứng giữa đồi cau xưa.
Nụ cười vương rạ đong đưa,
Trăng nghiêng chao ánh giữa mùa mộng xanh.
Trăng tròn rồi khuyết mong manh,
Sao rơi cuối bãi, chênh vênh lối mờ.
Đò xưa ai đã thờ ơ,
Một mình ta lại bơ vơ cuối dòng.
Tình yêu nhỏ giọt long đong,
Vỡ đôi bên thềm, chiều không gọi về.
Chỉ còn trong gió ê chề,
Tiếng ai khe khẽ vọng về đã quên...
Có hạt sương nào
đọng trên phiến lá
rơi khẽ xuống mái tóc em
mềm như một tiếng thở dài
giữa ban mai mỏng mảnh.
Em trong chiếc áo lụa nghiêng gió
đôi tà bay ngang
giấc mộng chưa kịp gọi tên
lướt qua ánh mắt
của một người đứng lại.
Tóc em vướng một làn hương
thoảng nhẹ
như cánh gió biết thì thầm
mùi nắng mới
hòa vào hơi thở
của nỗi nhớ vừa kịp lớn lên.
Đôi mắt ấy
huyền và ngơ ngác
giả nai hay vô tình em chẳng rõ,
chỉ biết rằng
nét dịu dàng ấy
khiến lòng ai chợt thổn thức.
Có cơn gió từ đâu
hình như ghen
lướt qua môi
qua má
rồi đùa nghịch cả tà áo
đang mơ màng giữa khoảng trời trong trẻo.
Em cười
nụ cười khiến ánh sáng cũng mềm đi,
khiến người đối diện
muốn tan vào mây trắng
để bay theo.
Có giọt nắng nào
nũng nịu vờn trên tóc
rồi dỗi hờn
khi đôi má em ửng hồng
như cánh đào vừa nở.
Còn anh
gã lãng tử đã quên đường về
đứng lặng giữa lối xưa
chỉ vì
yêu dáng hình đó
yêu tà áo lụa
yêu cả cái nhìn vô tình em để lại.
Có những điều
không thể nói bằng lời
như sóng
lặng lẽ xô tim
rồi vỡ òa thành nỗi nhớ.
Em hình bóng vương mãi
trong tầng sâu ký ức
mỗi lần nhớ
lại ngân nga
như bản tình ca không dứt.
Và anh kẻ gom gió vào lòng
kết em thành đóa hoa vô ngữ
gọi thầm
một cái tên
đã từng lướt qua đời mình
trong một sáng lụa vàng
đang bay.
Gặp nhau khi đã muộn màng
Giấc mơ năm cũ thôi ngân nhẹ lời.
Tóc pha bạc gió chơi vơi,
Mộng xưa cũng đã nhạt phai một chiều.
Một thời hạnh phúc đã yêu,
Nay như khúc hát trôi theo dòng ngày.
Chỉ còn lại bóng hình gầy,
Ta cùng chính mình gió lay lặng thầm.
Em từng giữ lửa trong tâm,
Sưởi căn bếp nhỏ âm thầm sớm trưa.
Tiếng con cười vọng như mưa,
Rơi trên thềm nắng, đong đưa tuổi hồng.
Anh từng níu bóng trời trong,
Giữ cành hoa cũ ép lòng trang thơ.
Đời cho nếm trải sầu mơ,
Để khi gặp lại bâng khuâng mắt nhìn.
Gặp nhau sau những lặng thinh,
Ngỡ ngàng thấy hóa lung linh lạ thường.
Trái tim người bỗng vấn vương,
Tay anh chạm nhẹ gió sương em cười.
Dẫu cho lỡ một kiếp người,
Dẫu qua mộng đẹp một thời mộng xanh.
Dẫu con trẻ vẫn loanh quanh,
Định kiến ngoài ngõ rập rình bước chân...
Nhưng này em hỏi xa gần:
Có ai nghèo mất khi cần trái tim?
Biết đâu muộn lại thành duyên,
Một lần yêu nữa dịu hiền, sâu xa.
Chúng mình chẳng tuổi mười hoa,
Chẳng mơ thiên quốc như là ngày xưa.
Chỉ mong bình dị ban trưa,
Bên nhau ngồi ngắm cơn mưa yên lành.
Nếu em đã mỏi qua nhanh
Bao nhiêu nhịp gãy trên vành cầu tre.
Nếu anh từng mỏi chân khê,
Bể dâu vạn nẻo ê chề tháng năm...
Thì thôi tay nắm âm thầm,
Yêu nhau tình muộn cũng nằm trong duyên.
Một đời dù ngắn hay riêng,
Cũng là một kiếp thiêng liêng cuối cùng.
Trong ta ai cũng có phần,
Một thời áo trắng lững lờ sân trưa.
Bâng khuâng theo gió đong đưa,
Tiếng ai khe khẽ bên thưa hàng rào.
Ánh nhìn lúng liếng xôn xao,
Làm tim rộn rã như trào mùa trăng.
Thấy em tà lụa xinh xinh,
Bay qua lối nhỏ, lặng thinh gió lùa.
Ngày xưa tình thắm như mưa,
Chưa mơ nhà gác, chưa thừa bạc kim.
Lời yêu lúng búng im im,
Chỉ là nét bút in chìm trang thơ.
Nắm tay một chút mà ngơ,
Tưởng như sét đánh bên bờ tre xanh.
Hẹn nhau buổi tối loanh quanh,
Nghe trăng rớt xuống long lanh bờ đê.
Tình xưa trong sáng say mê,
Không cần xe xịn, chẳng hề biệt danh.
Yêu là lựa tiếng nói nhanh,
Nói sao cho mát như vành nón quê.
Tình xưa như lúa đồng đê,
Mộc mạc mà vẫn đong đầy mùa yêu.
Chẳng cần mạng ảo tiêu điều,
Chẳng cần so sánh ai nhiều hơn ai.
Tình nay như gió sớm mai,
Lung linh đấy cũng dễ phai cuối ngày.
Vội yêu rồi vội chia tay,
Tựa như đổi chác chốn này chợ kia.
Tiền không tình hóa chia lìa,
Câu thề bốc khói sớm khuya nhạt dần.
Công nghệ bốn chấm xoay vần,
Yêu như điện chớp, chẳng cần nghĩ suy.
Xưa yêu một chữ “thủy chung”,
Giản đơn mà giữ lạnh lùng cũng thương.
Nay yêu tính toán lợi đường,
Trao rồi chẳng biết ai vương nỗi sầu.
Ôi cùng là một chữ “thương”,
Mà nay sao thấy nhiễu nhương tháng ngày?
Tình yêu nào có tội thay
Chỉ là lòng người đổi thay quá nhiều.
Yêu anh, chẳng nói thành lời,
Như hoa bưởi nở cuối trời tháng Ba.
Tựa trăng rằm tỏa hiền hòa,
Bến xưa gió lộng, sân nhà thoảng hương.
Cây đa lặng bóng bên đường,
Mắt em lúng liếng tóc hường nhớ thương.
Xóm làng tỏa khói mờ sương,
Mơ màng khung cửa, ngát hương cau nồng.
Tim em lặng lẽ chờ mong,
Sóng lòng rưng rức bên dòng nhớ anh.
Lời yêu không gấm không tranh,
Chỉ mong góp nhặt mỏng manh dịu dàng.
Em trao giấc mộng mênh mang,
Như con đò nhỏ lững lờ sớm mai.
Người thương đừng có thở dài,
Xuân về em đợi ánh mai mắt người.
Giọng anh khẽ thoảng lưng trời,
Ngọt như câu hát ầu ơi mẹ ru.
Lung linh ráng đỏ bên hồ,
Cò bay nhấp nháy, mây trùm mái tranh.
Đêm buông phía rặng tre xanh,
Sân đình rêu phủ, lá đành xôn xao.
Em xin nép dưới ngọt ngào,
Tựa vào hơi thở xuyến xao tháng ngày.
Từ khi anh đến nơi này,
Khói lam chiều cũng bớt dày đơn côi.
Tình ta như khúc sông trôi,
Dẫu mùa đông đến vẫn đôi vững vàng.
Mai sau nắng có úa vàng,
Tình em vẫn thắm, vẫn vàng trăng quê.
Có anh còn những lời thề,
Còn con thuyền nhỏ bến mê đợi chờ.
Chiều nay
ra khỏi nhà
không mục đích
chỉ vì thấy lòng mình chật quá
muốn thở chút gió
ngoài kia.
Con hẻm nhỏ vẫn im.
Quán nước đầu đường treo chiếc võng sờn dây.
Vài chiếc lá già nằm nghiêng trên mái tôn cong.
Gió lùa nhẹ.
Bụi rơi
như một tiếng thở dài
từ hôm qua
chưa nói hết.
Anh chợt nghĩ
giá như em nghe chuyện này
em sẽ bật cười
rồi thả một icon giễu
hoặc nhắn vội dòng: “vu vơ”
Nhưng rồi
anh nhớ ra
em đã chặn tin.
Zalo, Messenger, Telegram
đều không còn sáng chấm xanh.
Mọi thứ giờ đây
lặng như cánh cửa khép
không còn tay nắm
và không cả FaceID để mở bằng kỷ niệm.
Làm sao anh biết
nụ cười của em
giờ còn dành cho ai.
Hay đã trao
cho một bàn tay khác
biết dùng filter chụp em dưới nắng
và chỉnh giọng em trên reel 15 giây
bằng trí tuệ nhân tạo.
Gốc nhãn bên ao nơi từng hẹn
vẫn nghiêng
như chờ một ánh mắt
mà không được lưu trong album iCloud.
Anh đứng đó
giữa nắng
giữa gió
giữa một khoảng không
không còn em
và không còn cả dấu định vị
để biết lần cuối em đi qua.
Đã từng mơ
có một ngày
được nắm tay em
bước vào thánh đường
nơi chuông ngân,
nơi gió thoảng hương nến
và đôi mình
sát vai trong vũ điệu dịu dàng.
Nhưng rồi
ta bỏ lỡ
một đêm diễn
rồi hai
rồi cả giấc mơ
cũng hóa vé điện tử không người xác nhận.
Tình yêu
đã từng chín tháng
như thai nghén một điều kỳ diệu
dù chưa một lần chạm thật
dù những lời ru
chỉ vọng qua màn hình sáng xanh
như một chatbot ru em bằng những lời gợi ý ngọt ngào.
Và rồi
em biến mất
như đường truyền lỗi trong buổi livestream.
Không tin nhắn.
Không dấu chân.
Chỉ còn ký ức auto-save trong bộ nhớ đệm.
Anh hiểu ra
vô thường không nằm đâu xa
nó nằm sẵn trong ánh mắt
trong những lời hứa
soạn vội bằng bàn phím điện thoại
và xóa đi chưa kịp gửi.
Nhưng tình anh
vẫn còn đó
vẫn thở
vẫn mềm
vẫn ủ men
như đất ẩm
sau mùa giông.
Không cần mạng.
Không cần pin.
Không cần kết nối.
Chờ một ngày
em buông mưa xuân trở lại
dẫu chỉ là
một giấc mơ rất chậm
giữa lòng người
đã quen sống
bằng tốc độ 5G
nhưng lại quên
cách nắm tay nhau.
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn