Thơ Hoàng Thanh - phần 5
Ngày đăng: 18-07-2025
15 lượt xem
Ôi tuổi thơ cỏ may cài
Đan tình trong gió, rắc hoài tội riêng
Ta đi ngược lại bóng nghiêng
Của trưa tháng Sáu, của miền thơ ngây
Phượng hồng đỏ cả trời mây
Gào lên xót xa như ngày chia tay
Bầy ve kêu giữa hàng cây
Gợi bao kỷ niệm chất đầy chiêm bao
Con đường đất đỏ hanh hao
In từng dấu guốc má đào thuở xưa
Trâu về lội suối lưa thưa
Gió chiều hong tóc đẫm mưa đầu mùa
Quê nghèo giếng đá sân chùa
Tiếng chuông chạm gió, đẩy đưa tháng ngày
Tiếng rao bánh đúc đâu đây
Chợ quê khuất bóng trong mây cuối làng
Trẻ con tắm lội mênh mang
Rủ nhau đi mót mùa màng cuối đông
Chắt chiu từng hạt nhớ mong
Gói trong lá chuối gởi lòng mẹ cha
Lúa đồng trổ bông mượt mà
Mùi rơm ngai ngái như là tuổi thơ
Gánh chè gánh nước qua đò
Người thương năm ấy bây giờ về đâu.
Bến sông đã lở mái đầu
Con đò cũng hóa mái rầu thời gian
Cỏ may vẫn đâm nhẹ ngang
Thương hoài một thoáng mênh mang mắt người
Ta qua mấy kiếp nổi trôi
Cũng không quên được nụ cười năm nao
Đồng quê đốt rạ chiều nao
Khói lên vướng bóng trăng vào cuối sân
Có con sáo nhỏ xa dần
Bay về ký ức, bay gần giấc mơ
Mỗi mùa gặt, mỗi bến bờ
Là một đoạn nhớ ta chờ hóa hương
Tạo hóa nợ mảnh tình thương
Cho ta bước giữa quê hương nhiệm màu
Vũ trụ xoay đủ sắc màu
Ta còn mắc nợ một câu ấu thời...
Con về soi bóng mắt rưng
Lá thu rụng xuống ngập từng bước chân
Vết chim hằn rõ tháng năm
Bao mùa giông bão âm thầm qua vai
Mẹ ngồi vá lại hình hài
Bằng rau, bằng cháo, bằng hai bàn tay
Tóc xưa thôi sắc mây bay
Giờ hoa râm điểm tháng ngày nhọc nhằn
Con về cúi giữa gian truân
Mùa nghiêng mình lạy đức ân mẹ gìn
Một đời ủ ấm tấm tin
Nhen bếp tro cũ, giữ nghìn gió sương
Con dụi đầu mái tóc thương
Chạm mùi khói bếp, chạm đường mẹ qua
Mượn thêm chút khói chiều tà
Để hong nước mắt nhạt nhòa ấu thơ
Xin hạt cà đắng đậm bờ
Vị cay khói rạ ngày xưa chưa mòn
Xin thêm tiếng chổi mẹ còn
Quét rơm sân cũ, lặng hồn tuổi con
Vấp đời lên vết lật cồn
Trên lưng cha cấy, trên đòn gánh xưa
Cái nôi võng cọ đong đưa
Chắt chiu từng hạt nắng thưa đầu hè
Mẹ ngồi, bóng đổ bên tre
Còn nguyên ánh mắt vỗ về ngày xưa
Nếp nhăn nào cũng chan chứa
Những câu ru mỏi giữa trưa đồng làng
Cha đi, dáng mỏi trên đàng
Lật lên mảnh đất dựng hàng mạ non
Tay thô cuốc gió hao mòn
Dạy con chân thật chẳng còn gì hơn
Con về, nắng đã thôi hờn
Chỉ còn thổn thức nguồn cơn mẹ nằm
Dưới hiên, chiếc ghế chao châm
Chiếc khăn vá gió chiếc trầm cơn đau...
Ta về với mẹ ta thôi
Sau bao nẻo rẽ cuộc đời long đong
Đường xa gió bụi phập phồng
Mới hay lòng mẹ mênh mông dãi dầu
Ta về cởi hết u sầu
Ngồi nghe mẹ kể một câu ru buồn
Cánh cò bay giữa hoàng hôn
Vẫn là cánh cũ theo con suốt đời
Bàn tay chai sạn rụng rời
Nắm tay ta nhẹ như thời còn thơ
Chén cơm chan cả giấc mơ
Muối dưa mẹ muối bây giờ còn nguyên
Ta về tìm lại bình yên
Không ai trách hỏi, không phiền gió mưa
Chỉ đôi mắt mẹ như xưa
Nhìn sâu thăm thẳm gió lùa cũng đau
Mái nhà rêu phủ dãi dầu
Vẫn che đời mẹ che đầu con ngoan
Bếp rơm đỏ lửa dịu dàng
Nồi canh rau tập tàng ngàn bữa cơm
Ta về như thể vừa hôm
Lần đầu biết nhớ, biết ôm chân người
Không cần danh lợi trên đời
Chỉ cần tiếng gọi: “về rồi đó con?”
Ta về với mẹ ta thôi
Sau bao nẻo rẽ cuộc đời long đong
Đường xa gió bụi phập phồng
Mới hay lòng mẹ mênh mông dãi dầu
Ta về cởi hết u sầu
Ngồi nghe mẹ kể một câu ru buồn
Cánh cò bay giữa hoàng hôn
Vẫn là cánh cũ theo con suốt đời
Bàn tay chai sạn rụng rời
Nắm tay ta nhẹ như thời còn thơ
Chén cơm chan cả giấc mơ
Muối dưa mẹ muối – bây giờ còn nguyên
Ta về tìm lại bình yên
Không ai trách hỏi, không phiền gió mưa
Chỉ đôi mắt mẹ như xưa
Nhìn sâu thăm thẳm gió lùa cũng đau
Mái nhà rêu phủ dãi dầu
Vẫn che đời mẹ che đầu con ngoan
Bếp rơm đỏ lửa dịu dàng
Nồi canh rau tập tàng ngàn bữa cơm
Ta về như thể vừa hôm
Lần đầu biết nhớ, biết ôm chân người
Không cần danh lợi trên đời
Chỉ cần tiếng gọi: “về rồi đó con?”
Như hoa bưởi nở dịu dàng đầu sân.
Ta như bóng nắng cuối ngàn,
Nửa đời qua đã lỡ làng mùa xuân.
Lênh đênh một chiếc đò trần,
Đưa ai qua những phong trần gió mưa.
Trăng lẻ loi giữa sương thưa,
Giữa đêm vàng úa gió lùa mái hiên.
Một lần tay chạm tay hiền,
Mà nghe như thể mối duyên trở về.
Mưa thôi rắc hạt lê thê,
Ngày như đến sớm bên lề thời gian.
Sáu mươi tóc đã phai tàn,
Tưởng đâu khô héo ngỡ ngàng bỗng xanh.
Lòng người khó tỏ mong manh,
Yêu em như gió đồng lành thổi qua.
Thôn quê mùi khói bếp nhà,
Rơm thơm, cau trổ, gà hoa gọi chiều.
Ai ngờ trái chín tình yêu,
Lại rơi đúng lúc bóng xiêu bên thềm.
Cuộc đời vốn lắm nỗi niềm,
Ta còn lẩn quẩn giữa miền mộng mơ.
Hóa ra giữa chốn mây mờ,
Gặp em là phúc, là thơ cuối đời...
Chúng tôi thành dân phố biển Sài Gòn
vừa là khách,
vừa là máu thịt
bước chân đi
mà không thấy mình lạc lõng.
Bởi quê hương
có thể là nơi ta lớn lên,
cũng có thể là nơi
ta học cách yêu
và được người khác đặt tên.
Một cái tên không nằm trong ánh mắt,
trong tiếng gọi
giữa chốn đông người,
trong ly cà phê sáng
ai đó mời mà không cần lý do.
Chúng tôi dân phố biển sài gòn
gấp gọn ký ức biển vào một ngăn tủ nhỏ
đem theo giọng nói lẫn mùi cá khô
bỏ vào quán cơm bình dân giữa lòng thành phố
nhớ biển thì rút điện thoại, mở bản đồ
rồi nhìn sóng bằng trí nhớ.
Chúng tôi dân phố biển sài gòn
biết ơn những mái hiên
đã che những cơn mưa thất thường
biết ơn những chiếc cầu nối liền
cho chúng tôi gặp người thương
và xây được một mái nhà
từ đôi bàn tay.
Chúng tôi dân phố biển sài gòn
tập quen với tiếng xe khuya
với ánh đèn không bao giờ ngủ
và cả sự cô đơn
lúc chợt nhớ mà chẳng ai hiểu.
Nhưng chính nơi này
đã dạy chúng tôi
cách đứng vững giữa long thành phố
cách mỉm cười
khi ví trống
và cách đưa tay ra
khi người lạ cũng cần giúp đỡ.
Dân phố biển
sống giữa Sài Gòn
với lòng biết ơn
và một trái tim mở cửa.
Chúng tôi không đòi hỏi gì lớn lao,
chỉ mong được làm một phần nhỏ
trong giấc mơ rất lớn của thành phố này
nơi mỗi sớm mai
ta lại thấy mình còn sống
và còn được gọi bằng cái tên dân phố biển Sài Gòn
Đêm phố biển lao sao vài con sóng
Gió thổi hoài luyênh loang qua tóc nối
Ngọn đèn nhỏ trong quán xưa bối rối
Chiếu lúng liếng vào thoáng mắt hồn em.
Con đường cũ, dấu bước vẫn chưa quên
Tiếng giày trẻ vang qua từng ngõ nhỏ
Một thời yêu vô tư, không điểm tựa
Chỉ trái tim lấp lánh giữa chân thành.
Sóng xõa nhẹ như chém từng nhát lạnh
Gió lững lờ không nói hết tình anh
Em bên quán, chiều rơi son phết
Giấu một đời trong ánh mắt long lanh.
Sài Gòn đêm phố biển nhuộm màu xanh
Lung linh sắc dọc theo từng chân sóng
Những bóng cây nghiêng mình như thể ngóng
Một người quen hay một dáng mơ hồ...
Có hàng cây vương lại dáng hình em
Con phố nhỏ luyênh loang bao kỷ niệm
Gió như hát trong lòng em lặng lẽ
Và hương người lúng liếng chạm hồn tôi.
Em là ai, may mà mây còn nhắc
Trên bờ môi, chạm khẽ cũng thành mưa
Gió biển Sài Gòn vẫn mặn như xưa
Nhưng chẳng đủ làm tim anh lay nữa...
Đến nơi rồi,
em đặt nỗi buồn xuống một băng ghế đá cũ
nơi có cát trắng lấm tấm
như những câu hỏi
đã thôi cần lời giải đáp.
Chiều nay,
biển hiền như tiếng anh thì thầm
gió không gấp
và tóc em cứ thế
mềm ra trong một buổi chiều yên.
Ta cùng nhau
đi tắm biển,
nước mặn
nhưng dịu như ký ức
một loại chạm khẽ
không làm đau,
chỉ khiến người ta biết mình đã sống.
Tên Ô Cấp cũ kỹ và mang hơi ngoại quốc
nghe như một lời gọi từ năm tháng
nửa lạ, nửa quen
như em – khi về lại phố
và bắt gặp chính mình
trong ánh mắt anh.
Em từng hỏi:
“Sao nơi này tên vẫn vậy?”
Anh chỉ cười,
rồi nắm tay em
như thể có những điều
không cần thay đổi
vẫn đẹp như chính nó.
Chúng ta ngồi trên cát,
nhìn mặt trời từ từ đi xuống phía xa
không nói nhiều
nhưng khoảng lặng giữa hai người
đủ để biết ai đang ở lại trong tim ai.
Ô Cấp là lạ, quen quen khi về với Sài Gòn
không cần lên hình sống ảo
chỉ cần một bờ vai và một người sẵn lòng
làm bầu trời buổi chiều bớt trống.
Ngày trở lại biển vẫn gọi bằng cái tên cũ
nhưng hôm nay phố biển đổi tên rồi
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn