Mưa Quê

Có những cơn mưa không chỉ làm ướt mái hiên, không chỉ tưới xanh ruộng đồng, mà còn đánh thức trong ta những tầng ký ức lặng thầm

Ngày đăng: 03-11-2025

71 lượt xem

Mưa quê – khúc nhạc dịu dàng của ký ức

Có những cơn mưa không chỉ làm ướt mái hiên, không chỉ tưới xanh ruộng đồng, mà còn đánh thức trong ta những tầng ký ức lặng thầm. Mưa Quê – tập thơ của Hoàng Thanh – là hành trình trở về với tuổi thơ, với miền quê bình dị nơi có tiếng dế ngân nga, có khói lam chiều bảng lảng, có dáng mẹ cha tảo tần và những rung động tình yêu đầu đời.

Thơ trong tập này không gò bó khuôn thước mà chan chứa hơi thở đời thường. Đọc “Mưa Quê”, ta như nghe tiếng gà gọi trưa hè, thấy bờ tre nghiêng mình trong gió, ngửi hương rơm rạ ủ xuyên đêm, và chạm vào nỗi nhớ thương chan chứa của một trái tim quê mộc mạc mà thiết tha.

Thế giới trong thơ Hoàng Thanh dung dị mà thẳm sâu. Ở đó, mưa là nhịp cầu nối giữa hiện tại và quá khứ, giữa nỗi buồn và niềm thương, giữa cái mong manh hữu hạn và tình yêu vĩnh cửu. Mỗi bài thơ như một chiếc lá rơi trong cơn mưa ký ức, khẽ khàng mà thấm lâu, làm lòng ta rung lên những dư ba êm đềm.

Xin trân trọng giới thiệu tập thơ “Mưa Quê” – như một món quà tinh thần gửi đến những tâm hồn còn giữ trong tim dáng hình đồng quê và khát vọng yêu thương.

“Mưa quê” – từ hạt mưa thành giọt nhớ

Tập thơ “Mưa Quê” không chỉ là những vần lục bát quen thuộc, mà còn là bản giao hưởng của thiên nhiên, con người và tình cảm.

  • Chất liệu quê hương: Những hình ảnh mộc mạc – lũy tre, mái tranh, con đò, giếng nước, tiếng ếch nhái – không chỉ tái hiện không gian làng quê mà còn trở thành biểu tượng ký ức. Chúng làm người đọc không chỉ “thấy” mà còn “nghe, ngửi, chạm” vào hồn quê.
  • Nỗi buồn nhân sinh: Trong “Mưa đỏ nỗi đau cha mẹ mất con”, Hoàng Thanh đã chạm đến vết thương chiến tranh – nơi mưa không còn dịu mát mà hóa thành màu máu. Đó là tiếng khóc câm lặng của những người mẹ, người cha, làm thơ vượt lên khỏi biên giới trữ tình để thành chứng nhân lịch sử.
  • Tình yêu và sự muộn màng: Những bài như “Tình muộn”, “Phố vắng anh”, “Có một ngày em về phố cũ” đưa người đọc vào miền tình cảm sâu lắng, nơi tình yêu vừa dịu dàng vừa nhiều tiếc nuối. Thơ của Hoàng Thanh không phô trương, chỉ thủ thỉ, nhưng lại khắc sâu trong lòng người đọc.
  • Hơi thở hiện đại: Một số bài như “Căn nhà trong mơ” đưa chất liệu công nghệ, Wi-Fi, server, code… vào thơ. Sự kết hợp táo bạo này cho thấy tác giả không chỉ neo mình trong hoài niệm mà còn mở lòng với hiện thực hôm nay – để mưa quê không chỉ rơi trong ký ức, mà còn rơi vào đời sống đương đại.
  1. MƯA QUÊ

Tác giả: Hoàng Thanh

Mưa rơi lóc cóc đầu hiên,
Gió lùa tán chuối, mái xiên nghiêng buồn.
Giọt rơi nghiêng ngả đầu thôn,
Lăn trên tà áo em còn hong mây.

Lối quen trơn trượt bùn lầy,
Đường quê đỏ ướt, phủ đầy bóng mưa.
Ngoài sân nước đọng lưa thưa,
Gà con đứng ngóng giữa trưa sân nhà.

Ếch kêu dưới gốc bưởi già,
Gọi về heo hút, vọng ra cánh đồng.
Chuồn chuồn vỗ cánh xoay vòng,
Cá con quẫy nước, lượn trong sóng mềm.

Cào cào ẩn dưới bờ êm,
Dế mèn gõ nhịp suốt đêm bên đồng.
Con đò vượt sóng qua sông,
Con chó nằm lặng nép trong góc nhà.

Mưa sa mướt thảm cỏ già,
Tưới vườn cà tím, đậu ra mé bờ.
Gió len qua bụi chè thơ,
Hoa xoan rụng trắng bơ vơ cuối chiều.

Em ngồi hong tóc liêu xiêu,
Áo quần nâu bạc, phai nhiều chỉ xưa.
Nụ cười thoảng nhẹ như thưa,
Làm tim ai đó bất ngờ  xao nghiêng.

Trời cao phủ kín chiều chiêm,
Mây vờ hóa đá, lặng im cuối mùa.
Khói lam quẩn mái tranh thưa,
Cơm khoai sắn độn, rau dưa tình nghèo.

Mưa qua, gót nhẹ như hình,
Diều bay đủ gió, lượn quanh cánh đồng.
Ruộng sau loáng nước mênh mông,
Lúa non nhú ngọn, lên đòng tháng ba.

Tôi về nhặt tiếng chuông xa,
Rêu phong in dấu mái nhà cũ xưa.
Chiều buông khép cánh sân thưa,
Như em khép cửa, như mưa trắng trời.

 

 

  1. ĐÊM CUỐI HẠ

Mây ơi, có thấu hay không,
Gió đêm thức trắng giữa lòng bão giông.
Hiên nhà mái rạ chênh chông,
Giống tôi ngồi lặng, nhớ dòng tuổi thơ.

Hạ đi bỏ lại câu hò,
Nắng hanh đỏ rực bãi bờ chang chang.
Bờ ao cau rụng rơi vàng,
Lũy tre vẫn đứng ngả ngang cuối chiều.

Chẳng ai dặn nhớ đội nêu,
Để ai gói gió gửi điều thương nhau.
Tiếng gà lạc giữa chiều sâu,
Buồn như ánh mắt mùa sau thu về.

Không ai đợi dưới chân thềm,
Bóng ai cũng đã trôi nghiêng giữa đời.
Tôi gom tiếng bước chơi vơi,
Một câu chưa nói, một lời chưa trao.

Một lần chạm nhẹ cánh đào,
Một lời thương cũ tan vào giấc trưa.
Gió qua ngõ rụng hàng thưa,
Như người năm ấy chẳng vừa tiễn đưa.

Mùa thu chưa đến đã thưa,
Hạ nghiêng về phía sương lùa chân mây.
Chiều quê dế gọi heo may,
Cây chuối cúi rạp như ai cúi đầu.

Trăng soi cánh gió qua lầu,
Nhặt câu quan họ chở màu nhớ nhung.
Lối làng cánh xoan rụng rưng,
Không ai nhặt nữa, tím lừng ven sông.

Đêm nay cuối hạ hanh hong,
Tiếng chày giã gạo vọng vòng quanh sân.
Võng đưa nhè nhẹ tần ngần,
Ru câu hát cũ, sợi buồn đứt ngang.

Gió khuya thở nhịp mơ màng,
Sao rơi nghiêng xuống luống vàng mới gieo.
Khói lam quyện mái tranh nghèo,
Chắc là gió cũng giấu theo nhớ thầm.

Tôi không khóc, chỉ âm thầm,
Như ai vừa khép nẻo nằm tháng năm.
Then cài khép giấc mơ trăm,
Chưa kịp giữ lại, tay cầm hư vô…

 

 

  1. MƯA THÁNG BẢY

Chạm vào tháng Bảy mưa ngâu,
Cỏ non ướt lối, cúi đầu mái tranh.
Đầu làng nắng đổ nghiêng xanh,
Vườn sau lặng gió, lá hanh bồi hồi.

Cầu vồng vắt giữa lưng trời,
Như ai mỉm nhẹ một lời nhớ thương.
Sen thơm thoảng giữa sương sương,
Gió ru em ngủ bên vườn tháng năm.

Tháng Bảy cha vẫn ra đồng,
Áo nâu sờn vạt, thâm nồng đất sâu.
Cha về vai ướt mưa ngâu,
Giọt nắng lẫn giữa mái đầu trắng phau.

Chạm tay tháng Bảy bên lau,
Ngâu rơi rả rích, tím màu bóng ai.
Mắt anh thoáng ánh ban mai,
Tôi nghe gió kể những ngày chưa nguôi.

Tay em chạm khẽ một lời,
Tim tôi dậy khúc ru hời dịu êm.
Ký ức như trái xoan mềm,
Vỡ trong buổi chợ, thơm bên nếp nhà.

Chiều buông, ve lặng mái xa,
Diều ai bỏ gió, quên tà áo xưa.
Bếp rơm hong lửa chiều mưa,
Mẹ ngồi nhặt khói, gió vừa qua sân.

Khói lam quẩn dưới trăng rằm,
Tiếng bà khe khẽ: “Thương thầm thì đau”.
Giếng quê múc ánh trăng sâu,
Lòng em in bóng mái đầu tuổi thơ.

Tháng Bảy lá rụng vật vờ,
Lá non khe khẽ: “Đợi chờ là duyên.”
Tay em níu gió nghiêng nghiêng,
Ngờ đâu chỉ gió bên thềm mộng tan.

Tháng Bảy ơi, gió ngập ngừng,
Kẻo ai lỡ bước, chạnh lòng đợi mong.
Hoa rơi chẳng biết vì lòng,
Chỉ nghe một nhánh vẫn trông tháng ngày.

 

 

4.CÓ MỘT NGÀY EM VỀ PHỐ CŨ

Có một ngày em trở về,
Phố xưa lặng gió, lối quê vắng người.
Không anh mây cũng buông lơi,
Gió không gọi nắng, nụ cười cũng quên.

Con dốc nhỏ rủ bóng nghiêng,
Chuông chùa ngân vọng lặng yên trong lòng.
Mưa rơi mỏng như lụa hồng,
Giọt nào rơi xuống, chạm vòng thời gian.

Mái hiên thấm đẫm mưa ngàn,
Lá vàng nép cửa, ngỡ là mùa xưa.
Tiếng ai bước nhẹ như mơ,
Ngỡ anh quay lại giữa trưa phố buồn…

Hóa ra một chiếc lá tuôn,
Cũng làm em phải ngập ngừng nhìn theo.
Phố không anh, cây cúi đầu,
Chiếc ghế xưa cũ nhuốm màu rêu xanh.

Người qua bóng cứ mong manh,
Chỉ em ở lại với anh trong lòng.
Gió đầu ngõ rít xoáy vòng,
Tưởng tên anh đã ghé trong nỗi chờ.

Hoa giấy rơi cuối bến mơ,
Một cánh đỏ úa bơ vơ giữa trời…
Ngày không anh nắng mồ côi,
Bình minh chậm bước, mặt trời cúi vai.

Cánh đồng kỷ niệm mưa bay,
Con diều đứt chỉ lạc ngoài chiều hanh.
Quán quen cũ, ly buồn tanh,
Người pha năm ấy vắng nhanh lâu rồi…

Bàn tay ai khuấy khoảng trời,
Tan trong đá lạnh tan lời tháng năm.
Chổi tre gõ vỡ âm thầm,
Hiên chiều vọng lại tiếng câm của ngày…

Tiếng rao gió gọi heo may,
Thương hoài tiếng cũ đong đầy chiều xưa.
Em đứng đó tóc bay thưa,
Vai nghiêng về phía cơn mưa ngập lòng.

Khói nhà ai quyện mênh mông,
Chim kêu lạc nhịp gọi vòng chiêm bao.
Tường rêu in bóng trăng sao,
Như tên anh viết hôm nào chưa phai.

Một đời chẳng đủ miên man,
Giữ câu thề cũ trăm năm cũng mờ…
Mảnh tình ai bỏ bơ vơ,
Gió mang lên tận bên bờ lưng đồi.

Trăng soi qua mái đơn côi,
Người đi để lại một trời hư hao…

 

 

5.VỀ LẠI QUÊ

Có một ngày em trở về,
Đường xưa lặng gió, lối quê vắng người.
Trặng tre nghiêng bóng bờ đê,
Bến sông gợn sóng, trăng hè bên hiên...

Mùi rơm rạ ủ xuyên đêm,
Gió ru qua cánh đồng êm dịu dàng.
Con trâu nằm cạnh giếng làng,
Vầng trăng vàng rụng, thập thành nhớ nhung.

Sân đình cũ trống lưng chừng,
Ai quên câu hát, ai ngừng bước chân.
Giếng xưa nước mát âm thầm,
Gầu tre gác vách bao lần chờ mong.

Bếp nhà ai khói theo chồng,
Hương kho cá quyện trong lòng chiều rơi.
Lối về lác đác lá rơi,
Mà nghe vang vọng một thời đã xa…

Gió thổi nghiêng bóng mẹ già,
Ngồi hong tóc dưới mái nhà đơn sơ.
Gánh tương gánh cả giấc mơ,
Níu câu thương nhớ lững lờ tuổi thơ…

Con sáo nhỏ gọi bơ vơ,
Trên cành cau rụng giấc mơ sang mùa.
Mảnh vườn xưa nắng đong đưa,
Ngỡ như ai đó vừa vừa trở về.

Câu hò dội nhịp bờ đê,
Thuyền ai neo đó, mà tê tái long.
Một lần về một mùa trông,
Chạm vào tiếng gió long đong tình người.

Em đi qua cánh đồng xưa,
Rạ thơm nồng giữa buổi trưa yên bình.
Lúa thơm như một mối tình,
Vẫn còn vương vất bóng hình chưa xa…

Quán xưa giờ đã không thưa,
Người xưa cũng vắng chỉ thừa gió trôi.
Chiều rơi nghiêng bóng trăng côi,
Đò xưa đậu lại giữa đôi bờ buồn…

Tường rêu cũ phủ lời ru,
Mắt em hoe nắng ai thừ người xưa.
Một đời chẳng đủ đón đưa,
Chỉ còn quê cũ như thừa bóng anh.

 

 

 

6.PHỐ VẮNG ANH

Một ngày thôi phố cũ chẳng có anh
Sợi nắng mỏng cũng buồn như mắt biếc
Ngọn heo may lạc vào chiều thổn thức
Chẳng biết tìm ai để gọi tên về.

Ly cà phê em uống giữa đam mê
Mà vị đắng rót vào tim lạnh ngắt
Góc quán cũ vắng anh như hụt mất
Một nửa trời đang xô lệch mùa thu.

Chiếc ghế đá vẫn nằm đó âm u
Nhưng dáng ngồi đã hóa thành quá khứ
Vết nứt cũ chẳng ai buồn vá nữa
Cứ chông chênh như giấc mộng em còn.

Em nghiêng vai bên khung cửa thả hồn
Tay chống má, mắt tìm anh qua phố.
Tiếng còi xe cũng làm tim em vỡ
Ngỡ ai vừa thoáng bước giữa mùa yêu.

Con phố buồn, hàng cây ngã liêu xiêu
Lá cũng rụng chẳng cần lời báo trước
Cây vẫn đứng, nhưng hình như đã mất
Một bàn tay từng ủ ấm tháng ngày.

Ngày không anh cả em cũng hao gầy
Bóng trong gương như người dưng lạ mặt
Giai điệu cũ em từng say mê hát
Giờ thầm ngân cũng muốn khóc theo lòng.

Trời không mưa mà con phố ướt nhòe
Hay nước mắt rơi rồi em chẳng biết.
Cả bông hoa bên hiên vừa chớm biếc
Cũng cúi đầu như hiểu chuyện ngày qua.

Em quá buồn những khoảng trống đi xa
Như giấc mơ em thường hay đánh mất
Sợ chiếc khăn em quàng ngày mưa tới
Không còn anh chạm nhẹ ở sau lưng.

Một ngày thôi, phố cũng hóa mông lung
Mà em ngỡ như xa anh cả kiếp
Cứ thấy mình như con thuyền lạc biển
Chẳng có bờ, mà sóng vẫn gọi tên.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

7.Tôi Trở Về

Tôi trở về nghe tiếng ve rộn rã,
Giữa sân đình nắng vàng len kẽ lá.
Cây đa già bóng nghiêng soi mặt nước,
Bên giếng làng in mộng thuở thơ ngây.

Mái tranh xưa hương rạ vẫn thơm đầy,
Câu vè cũ bà ru trong gió nhẹ.
Xóm nhỏ ấy tình trao qua dâu bể,
Giữ trong tim bền chặt đến muôn đời.

Bao năm rồi con đường đất rong chơi,
Vẫn in dấu trưa hè xưa tắm mát.
Bầy em nhỏ ríu ran như chim hát,
Chạy vòng quanh sân gạch đỏ hanh khô.

Tháng năm ơi, có còn buổi trưa xưa,
Gió đong đưa hàng cau xanh trước ngõ.
Con cò trắng chao nghiêng chiều lúa đỏ,
Bóng mẹ gầy nghiêng nón giữa hoàng hôn.

Tôi trở về nghe tim bỗng dập dồn,
Như con nước dội vào bờ ký ức.
Cha lặng lẽ dõi theo từng bước bước,
Giọt mồ hôi hòa gió sớm đồng xa.

Giữa mênh mông sông hát khúc ngân nga,
Dòng chảy rửa bao niềm thương nỗi nhớ.
Con đứng lặng bên hàng tre gió trở,
Nghe tiếng cha gọi giữa bữa cơm chiều.

Bờ tre già đổ bóng xuống hàng dâu,
Tiếng gà gáy vọng xa miền yên ả.
Cánh diều giấy chao nghiêng chiều xa lạ,
Buộc giấc mơ tôi với cánh đồng xanh.

Tôi cúi nhặt ký ức mảnh vàng phai,
Như hạt thóc thơm mùi hương nắng mới.
Mẹ trong bếp chắt chiu từng bữa tối,
Cha ngoài đồng gánh nặng vụ khoai nâu.

Dẫu tháng năm xuân sắc có phai màu,
Con vẫn giữ quê hương trong nỗi nhớ.
Đi trăm lối nghìn phương xa bến chợ,
Vẫn quay về tìm hơi ấm mái tranh.

 

  1. CHỈ MUỐN

Chỉ mong nhìn thấy em cười
Như con chin nhỏ bay ngoài bờ ao
Quê nghèo lặng lẽ sau rào
Lũy tre nghiêng bóng, gió trào qua đê.

Em ngồi, em hát say mê
Lúng la, lúng liếng, tóc thề ngang vai
Giấc mơ thuở ấy còn hoài
Lung linh sương sớm bên ngoài hiên xưa.

Em tôi cô bé ngày xưa
Qua bao dâu bể vẫn chưa nhạt mềm
Vẫn ngồi chải tóc bên thềm
Vẫn nghiêng vành nón dịu êm tháng ngày.

Chỉ mong được hát cùng anh
Khúc tình ca cũ làm xanh da trời
Giọng em không chút lả lơi
Má hồng bừng sáng góc trời tháng Ba.

Tình em như cánh chim xa
Không tên, không tuổi, bay qua cuộc đời
Rồi tôi còn mãi rong chơi
Lênh đênh như bến sông trôi nhánh buồn.

Chiều nghiêng bóng xuống hàng chuông
Tôi ngồi ngược nắng em buông váy mềm
Bàn tay đan lấy dịu êm
Như khơi giấc mộng ẩn bên cuội đời.

Đam mê theo gió à ơi
Hương đồng, tiếng sẻ, giấc trưa gọi về
Dáng em in dưới trời quê
Làng xưa níu bước chẳng hề vơi phai.

Chỉ mong những buổi ngày mai
Biết em hạnh phúc, nhẹ vai với đời
Nơi nào gió mướt chân trời
Có mây trắng phủ, có lời bình yên.

Cầu em vẫn cứ dịu dàng
Tim không vướng vết rạn vàng thu xưa.

 

  1. Tình yêu bên làng

Môi em đỏ thắm chiều mưa,
Như câu hát vọng từ mùa xa xăm.
Cau non rụng lá âm thầm,
Bên cầu gió lặng, trăng nằm thiu thiu.

Trời xanh in bóng liêu xiêu,
Tre nghiêng đổ nắng một chiều nhớ ai?
Em qua nhân buổi ban mai,
Níu hoài tháng cũ, mảnh dài bên hiên...

Tiếng làng vọng lại êm êm,
Câu ru của mẹ, sợi mềm tháng năm.
Nồi kho cha quấy âm thầm,
Tựa như mạch lửa âm âm nghĩa tình.

Chuyện tình bé nhỏ lung linh,
Mỏng manh như khói một hình sương mai.
Một lời em thốt nhẹ vai,
Cũng làm tim khẽ nghiêng hoài tháng yêu.

Ta người si giữa ráng chiều,
Đuổi theo tà áo nhuộm điều lúa bay.
Chiếc đò xưa vẫn còn đây,
Chờ ai lặng lẽ qua ngày bâng khuâng.

Tơ tình vướng giữa triền sông,
Cỏ non mềm quá, ai trông, ai chờ?
Trước thềm gió thổi bơ vơ,
Tóc em thơm mượt trôi về chiêm bao...

Đời người như nón nghiêng chao,
Gió đưa số phận lao xao giữa đời.
Vay – trả, tính toán đầy vơi,
Mà duyên vẫn lỡ giữa trời sân đình.

Ngày xưa rổ rá chung tình,
Mộng đơn sơ đủ thành hình đôi ta.
Chắp tay vá áo chiều tà,
Thương nhau từ thuở chưa là nợ duyên.

Quá khứ mây trắng bay nghiêng,
Bến sông in bóng trăng hiền trôi xa.
Chiều rơi sắc nắng nhạt nhòa,
Cầu vồng vừa tắt – như là giấc mơ...

Em ơi, đừng ngại, đừng ngờ,
Đừng gieo mộng nhỏ vào bờ cô đơn.
Con tim thổn thức giận hờn,
Yêu thương vẫn ngọt như hờn tuổi thơ.

Mái tranh lặng giữa trời mưa,
Tro tàn bếp cũ, gió lùa nhành xưa.
Thoáng em nhoẻn miệng như thưa,
Môi hồng e ấp đón mùa thu sang.

Ai hay đáy nước mênh mang,
Sâu hơn lòng kẻ lang thang giữa chiều.
Sông khô mà đợi đò nhiều,
Người xưa đâu biết bao điều nhói đau...

Hồn ta như đá nằm sâu,
Hồ thu lạnh lẽo nhuốm màu trầm tư.
Sóng xô bạc cả thiên thu,
Vẫn không cuốn nổi lời ru một thời...

Hoàng hôn phủ kín chân trời,
Tóc mây rũ nhẹ bên nôi mùa vàng.
Em như áng khói mơ màng,
Trôi qua đồng chín, lỡ làng tim tôi...

Nhạn kêu trên mái đơn côi,
Ngỡ em còn đứng giữa đồi cau xưa.
Nụ cười vương rạ đong đưa,
Trăng nghiêng chao ánh giữa mùa mộng xanh.

Trăng tròn rồi khuyết mong manh,
Sao rơi cuối bãi, chênh vênh lối mờ.
Đò xưa ai đã thờ ơ,
Một mình ta lại bơ vơ cuối dòng.

Tình yêu nhỏ giọt long đong,
Vỡ đôi bên thềm, chiều không gọi về.
Chỉ còn trong gió ê chề,
Tiếng ai khe khẽ vọng về đã quên...

 

  1. NGƯỜI DƯNG

Có hạt sương nào
đọng trên phiến lá
rơi khẽ xuống mái tóc em
mềm như một tiếng thở dài
giữa ban mai mỏng mảnh.

Em trong chiếc áo lụa nghiêng gió
đôi tà bay ngang
giấc mộng chưa kịp gọi tên
lướt qua ánh mắt
của một người đứng lại.

Tóc em vướng một làn hương
thoảng nhẹ
như cánh gió biết thì thầm
mùi nắng mới
hòa vào hơi thở
của nỗi nhớ vừa kịp lớn lên.

Đôi mắt ấy
huyền và ngơ ngác
giả nai hay vô tình em chẳng rõ,
chỉ biết rằng
nét dịu dàng ấy
khiến lòng ai chợt thổn thức.

Có cơn gió từ đâu
hình như ghen
lướt qua môi
qua má
rồi đùa nghịch cả tà áo
đang mơ màng giữa khoảng trời trong trẻo.

Em cười
nụ cười khiến ánh sáng cũng mềm đi,
khiến người đối diện
muốn tan vào mây trắng
để bay theo.

Có giọt nắng nào
nũng nịu vờn trên tóc
rồi dỗi hờn
khi đôi má em ửng hồng
như cánh đào vừa nở.

Còn anh
gã lãng tử đã quên đường về
đứng lặng giữa lối xưa
chỉ vì
yêu dáng hình đó
yêu tà áo lụa
yêu cả cái nhìn vô tình em để lại.

Có những điều
không thể nói bằng lời
như sóng
lặng lẽ xô tim
rồi vỡ òa thành nỗi nhớ.

Em hình bóng vương mãi
trong tầng sâu ký ức
mỗi lần nhớ
lại ngân nga
như bản tình ca không dứt.

Và anh kẻ gom gió vào lòng
kết em thành đóa hoa vô ngữ
gọi thầm
một cái tên
đã từng lướt qua đời mình
trong một sáng lụa vàng
đang bay.

 

 
CÔNG TY CP TV ĐẦU TƯ VÀ THIẾT KẾ XÂY DỰNG MINH PHƯƠNG
ĐT: (08) 35146426 - (028) 22142126  – Fax: (028) 39118579 - Hotline: 0903 649 782
Địa chỉ trụ sở chính: 28B Mai Thị Lựu - Khu phố 7, Phường Tân Định. TP.HCM 
Địa chỉ văn phòng đại diện: Chung cư B1- Số 2 Đường Trường Sa, Phường Gia Định. TP.HCM

Bình luận (0)

Gửi bình luận của bạn

Captcha
90Phut TV CakhiaTV xoilac xoilac tv xemtv xoilac tv xoilac Xoilac TV