Mưa Quê phần 2

Tập thơ “Mưa Quê” không chỉ là những vần lục bát quen thuộc, mà còn là bản giao hưởng của thiên nhiên, con người và tình cảm.

Ngày đăng: 03-11-2025

71 lượt xem

Tập thơ “Mưa Quê” không chỉ là những vần lục bát quen thuộc, mà còn là bản giao hưởng của thiên nhiên, con người và tình cảm.

  • Chất liệu quê hương: Những hình ảnh mộc mạc – lũy tre, mái tranh, con đò, giếng nước, tiếng ếch nhái – không chỉ tái hiện không gian làng quê mà còn trở thành biểu tượng ký ức. Chúng làm người đọc không chỉ “thấy” mà còn “nghe, ngửi, chạm” vào hồn quê.
  • Nỗi buồn nhân sinh: Trong “Mưa đỏ nỗi đau cha mẹ mất con”, Hoàng Thanh đã chạm đến vết thương chiến tranh – nơi mưa không còn dịu mát mà hóa thành màu máu. Đó là tiếng khóc câm lặng của những người mẹ, người cha, làm thơ vượt lên khỏi biên giới trữ tình để thành chứng nhân lịch sử.
  • Tình yêu và sự muộn màng: Những bài như “Tình muộn”, “Phố vắng anh”, “Có một ngày em về phố cũ” đưa người đọc vào miền tình cảm sâu lắng, nơi tình yêu vừa dịu dàng vừa nhiều tiếc nuối. Thơ của Hoàng Thanh không phô trương, chỉ thủ thỉ, nhưng lại khắc sâu trong lòng người đọc.
  • Hơi thở hiện đại: Một số bài như “Căn nhà trong mơ” đưa chất liệu công nghệ, Wi-Fi, server, code… vào thơ. Sự kết hợp táo bạo này cho thấy tác giả không chỉ neo mình trong hoài niệm mà còn mở lòng với hiện thực hôm nay – để mưa quê không chỉ rơi trong ký ức, mà còn rơi vào đời sống đương đại.
  1. TÌNH MUỘN

Gặp nhau khi đã muộn màng
Giấc mơ năm cũ thôi ngân nhẹ lời.
Tóc pha bạc gió chơi vơi,
Mộng xưa cũng đã nhạt phai một chiều.

Một thời hạnh phúc đã yêu,
Nay như khúc hát trôi theo dòng ngày.
Chỉ còn lại bóng hình gầy,
Ta cùng chính mình gió lay lặng thầm.

Em từng giữ lửa trong tâm,
Sưởi căn bếp nhỏ âm thầm sớm trưa.
Tiếng con cười vọng như mưa,
Rơi trên thềm nắng, đong đưa tuổi hồng.

Anh từng níu bóng trời trong,
Giữ cành hoa cũ ép lòng trang thơ.
Đời cho nếm trải sầu mơ,
Để khi gặp lại bâng khuâng mắt nhìn.

Gặp nhau sau những lặng thinh,
Ngỡ ngàng thấy hóa lung linh lạ thường.
Trái tim người bỗng vấn vương,
Tay anh chạm nhẹ gió sương em cười.

Dẫu cho lỡ một kiếp người,
Dẫu qua mộng đẹp một thời mộng xanh.
Dẫu con trẻ vẫn loanh quanh,
Định kiến ngoài ngõ rập rình bước chân...

Nhưng này em hỏi xa gần:
Có ai nghèo mất khi cần trái tim?
Biết đâu muộn lại thành duyên,
Một lần yêu nữa dịu hiền, sâu xa.

Chúng mình chẳng tuổi mười hoa,
Chẳng mơ thiên quốc như là ngày xưa.
Chỉ mong bình dị ban trưa,
Bên nhau ngồi ngắm cơn mưa yên lành.

Nếu em đã mỏi qua nhanh
Bao nhiêu nhịp gãy trên vành cầu tre.
Nếu anh từng mỏi chân khê,
Bể dâu vạn nẻo ê chề tháng năm...

Thì thôi tay nắm âm thầm,
Yêu nhau tình muộn cũng nằm trong duyên.
Một đời dù ngắn hay riêng,
Cũng là một kiếp thiêng liêng cuối cùng.

 

 

  1.  Lối về quê

 

Hôm nay tôi lại về quê,

Bờ kênh nước lặng, triền đê mát lành.

Hàng dừa đứng ngóng trời xanh,

Lúa vàng trổ bông, gió quẩn quanh đồng.

 

Nhà nghèo vách lá mong manh,

Bữa rau chấm muối cũng thành bữa ngon.

Cha còn dáng khỏe vẹn tròn,

Bóng cha che mát dặm trường đời con.

 

Nhớ khi cơm vỏ sò chan,

Khói xe bụi phố dâng tràn mắt cay.

Con thơ chân bước vụng tay,

Ngàn cây số chặn đường dài ấu thơ.

 

Rồi ta về tắm sông mơ,

Dòng sông tuổi nhỏ từng chờ tiếng reo.

Chiều nghiêng bóng ngả vườn treo,

Khói lam bảng lảng buổi chiều nhớ thương.

 

Về nghe tiếng sáo đầu nương,

Tiếng ve gọi hạ, vấn vương mái hè.

Mẹ ru giọng ngọt câu khoe,

Ầu ơ điệu hát vỗ về tuổi thơ.

 

Mùa gặt, rơm cháy vàng bờ,

Cánh diều căng gió hững hờ trời xanh.

Trẻ con ríu rít loanh quanh,

Tiếng cười dậy sóng đồng làng hồn nhiên.

 

Giếng trong soi ánh trăng hiền,

Cau xanh, chuối rợp, mồng tơi vươn giàn.

Mái tranh gió dột mưa chan,

Mà thương đến mấy vẫn bền khói sương.

 

Cha già tóc bạc gió sương,

Đôi tay chai sạn nặng hương ruộng đồng.

Mẹ ngồi quạt gió sau lưng,

Nụ cười chan chứa, sáng bừng hiên xưa.

 

Rồi ta lại gặp chiều trưa,

Nơi gieo hạt giống, nơi thừa nghĩa nhân.

Mồ hôi hóa ngọc trong ngần,

Khói lam cay mắt, ân cần thề xưa.

 

Dẫu đời giông bão nắng mưa,

Quê hương neo giữ sớm trưa tim này.

Mai sau dẫu bước chân bay,

Nghe câu vọng cổ vẫn quay về làng.

 

 

 

  1. TÌNH YÊU TUỔI THƠ TÔI

 

Tác giả: Hoàng Thanh

 

Môi em đỏ thắm chiều mưa,

Như câu hát vọng từ mùa xa xăm.

Cau non rụng lá âm thầm,

Bên cầu gió lặng, trăng nằm nửa say.

 

Trời xanh in bóng hao gầy,

Tre nghiêng đổ nắng một ngày nhớ ai.

Em qua nhân buổi sớm mai,

Níu hoài tháng cũ, chưa phai bên thềm.

 

Tiếng làng vọng lại êm đềm,

Câu ru của mẹ chảy mềm tháng năm.

Em tôi ngồi ngắm xa xăm,

Mắt đen ẩn cả tháng năm nghĩa tình.

 

Chuyện tình nho nhỏ lung linh,

Mỏng manh như khói sân đình sớm mai.

Một lời em thốt nhẹ vai,

Cũng làm tim khẽ nghiêng hoài tháng yêu.

 

Ta người si giữa ráng chiều,

Đuổi theo tà áo nhuộm điều tin bay.

Chiếc đò xưa vẫn còn đây,

Chờ ai lặng lẽ qua ngày bâng khuâng.

 

Tơ tình mắc giữa triền sông,

Cỏ non mềm quá, ai trông, ai chờ.

Trước thềm gió thổi bơ vơ,

Tóc em thoảng mượt, nghiêng mơ chiêm bao.

 

Đời người như nón nghiêng chao,

Gió đưa số phận lao xao cõi đời.

Vay cho, tính đủ hơn thua,

Mà duyên vẫn đứng giữa mùa lung linh.

 

Ngày xưa rổ rá chung tình,

Mộng đơn sơ đủ thành hình đôi ta.

Chắp tay vá áo chiều tà,

Thương nhau từ thuở chưa là nợ duyên.

 

Quá khứ mây trắng bay nghiêng,

Bến sông in bóng trăng hiền trôi xa.

Chiều rơi sắc nắng nhạt nhòa,

Cầu vồng vừa tắt, tan hòa giấc mơ.

 

Em ơi đừng ngại, đừng ngờ,

Đừng gieo mộng ảo bên bờ cô đơn.

Con tim thổn thức giận hờn,

Mà thương vẫn ngọt như cơn dỗi hờn.

 

Mái tranh lặng giữa mưa tuôn,

Tro tàn bếp cũ, gió luồn vườn xưa.

Thoáng em nhoẻn miệng như thưa,

Môi hồng e ấp đón mùa thu sang.

 

Ai hay đáy nước mênh mang,

Sâu hơn lòng kẻ lang thang cuối chiều.

Sông khô mà đợi đò nhiều,

Người xưa đâu biết bao điều nhói đau.

 

Hồn ta như đá nằm sâu,

Hồ thu lạnh lẽo, nhuốm màu trầm tư.

Sóng xô bạc cả thiên thu,

Cũng không cuốn nổi lời ru thuở nào.

 

Hoàng hôn phủ kín chân sao,

Tóc mây rũ nhẹ, trôi vào mùa vàng.

Em như áng khói mơ màng,

Qua đồng chín lỡ, rụng tàn tim tôi.

 

Nhạn kêu trên mái đơn côi,

Ngỡ em còn đứng bên đồi cau xưa.

Nụ cười vương rạ đong đưa,

Trăng nghiêng chao ánh giữa mùa mộng xanh.

 

Trăng tròn rồi khuyết mong manh,

Sao rơi cuối bãi, chênh vênh lối mờ.

Đò xưa ai đã hững hờ,

Một mình ta lại bơ vơ cuối dòng.

 

Tình yêu nhỏ giọt long đong,

Như con diều xám chiều không gọi về.

Chỉ còn trong gió ê chề,

Tiếng ai khe khẽ não nề gọi tên.

 

 

  1. NGƯỢC ĐƯỜNG YÊU ANH

 

Chẳng mong phép lạ phương nao,

Chỉ mong tay ấm dắt nhau qua cầu.

Chỉ mong một mái tranh nâu,

Trăng rơi bậu cửa, gió sầu khóm tre.

 

Bếp hồng ủ lửa đêm quê,

Nồi cơm gạo mới, chén chè ngọt môi.

Chẳng thèm vàng ngọc xa xôi,

Chỉ thèm đôi bóng trọn đời bình yên.

 

Anh mang những thứ nửa phiền,

Nửa tin, nửa sợ, nửa nghiêng, nửa ngờ.

Vẫn mong đổi cả mộng thơ,

Lấy sinh mệnh trọn, chẳng chờ kiếp sau.

 

Muốn em gánh hết thương đau,

Trèo qua bão tố, ôm nhau giữa đời.

Anh mang một kẻ nửa vơi,

Nửa say tha thiết, nửa rời cách xa.

 

Ước gì bớt gió chiều tà

Cho em ngược nắng để mà yêu anh

Nhưng rồi lệch lạc qua nhanh

Rơi qua luân kiếp trở thành trắng tay.

 

Bàn tay níu gió hao gầy,

Giữ không trọn mảnh trời đầy mây trôi.

Ngược đường mưa táp rát môi,

Ngược nắng chang chói, ngược trôi tháng ngày.

 

Ngược bao giông bão gió lay,

Ngược qua kiếp cũ, ngược ngay luân hồi.

Chỉ mong một kiếp được ngồi,

Bên anh ấm lửa, thảnh thơi giữa đời.

 

Trách em phận mỏng bèo trôi

Vẫn không giữ được một đời bên anh.

 

 

 

  1.  NGƯỜI Ở QUÊ

 

Về quê vốn chẳng xa gì,

Bãi lau muôn thuở xanh rì bờ sông.

Sinh từ đất, thở từ đồng,

Dốc lòng mở dạ cho người tri tâm.

 

Giữa muôn sóng gió ầm ầm,

Vẫn yêu như bến âm thầm thuyền neo.

Người qua, kẻ lại vội chèo,

Mặc ai so tính, hơn nhiều làm chi.

 

Chỉ mong áo ấm cơm dưa,

Chén trà mẹ rót, ngày xưa còn đầy.

Bờ tre đổ bóng trưa nay,

Cây đa tán tròn, giếng đầy soi trăng.

 

Ngày xưa cha vẽ sông bằng

Ánh trăng rưới mát cau giăng lối về.

Ve ran rát cả trưa quê,

Dế ngân vọng nhớ bên hè rơm khô.

 

Đường làng hoa đỏ điểm tô,

Chân con lắc lẻo, câu hò tuổi thơ.

Bao phen lũ cuốn bến mờ,

Vai cha vẫn vững, chở mơ thuở đầu.

 

Giờ cha tóc trắng như lau,

Có khi quên mất tên đâu gọi mình.

Ngước nhìn, mắt lạ mông mênh,

Hỏi tên con nghẹn, bên vành nón nghiêng.

 

Gọi con bằng bạn thuở đôi,

Kể đi kể lại chuyện nơi chợ làng.

Bàn tay run rẩy mơ màng,

Không còn nhớ nữa trăng vàng hôm nay.

 

Muốn ghi giọng nói tháng ngày,

Sợ mai gió cuốn chẳng ai giữ tròn.

Lưng gầy chở nắng, chở mòn,

Chở trăng tháng Tám, chở cơn gió dài.

 

Mỏi tìm một dáng hình ai,

Cánh buồm năm cũ xa hoài bến sương.

Cha ngồi vá gió bên đường,

Khâu mây, đan ánh tà dương cuối chiều.

 

Bữa cơm rau muống sân chiều,

Vẫn thơm nghĩa nặng, vẫn yêu quê nhà.

Nâng niu còn ánh trăng già,

Cho con soi bước đường xa một lần.

 

Ngày mai con bước chân sang,

Qua đồng lúa chín, qua hàng gió lay.

Ngày mai đất cát vẫy tay,

Cha theo lau trắng về mây ngút ngàn.

 

Rừng chiều muôn cánh hoa tan,

Có người gói ghém mênh mang đem về.

 

 

 

  1. PHỐ VẮNG ANH

 

Một ngày thôi phố cũ chẳng có anh,

Sợi nắng mỏng cũng buồn như mắt biếc.

Ngọn heo may lạc vào chiều thổn thức,

Chẳng biết tìm ai để gọi tên về.

 

Ly cà phê em uống giữa đam mê,

Mà vị đắng rót vào tim lạnh ngắt.

Góc quán cũ nơi từng lưu ký ức,

Một nửa trời đang xô lệch mùa thu.

 

Chiếc ghế đá vẫn nằm đó lặng thinh,

Dáng ngồi xưa đã hóa thành quá khứ.

Vết nứt cũ chẳng ai buồn vá nữa,

Chỉ vì anh em vẫn đợi trong lòng.

 

Em nghiêng vai bên cửa sổ trống không,

Tay chống má, mắt lạc vào dòng feed.

Tiếng còi xe cũng làm tim em vỡ,

Ngỡ anh vừa thoáng bước giữa mùa yêu.

 

Phố thì buồn, hàng cây ngã liêu xiêu,

Lá cũng rụng như tin chưa kịp gửi.

Cây vẫn đứng, như server còn chạy,

Nhưng tình yêu đứt gãy tự bao giờ.

 

Ngày không anh cả em cũng mỏi mờ,

Gương phản chiếu chẳng còn tình yêu nữa.

Giai điệu cũ em từng say mê hát ,

Chỉ chẳng ai bằng giọng hát của anh.

 

Trời không mưa mà phố ướt long lanh,

Hay nước mắt rơi rồi em chẳng biết.

Cả bông hoa bên hiên vừa chớm biếc,

Cũng cúi đầu như hiểu chuyện ngày xưa.

 

 

  1.  CĂN NHÀ TRONG MƠ

 

Anh sẽ dựng căn nhà

trên nền tảng đám mây trắng,

không cần bê tông, không cần gạch ngói,

chỉ cần kết nối Wi-Fi của trái tim

và tín hiệu yêu thương full vạch.

 

Kèo cột không bằng gỗ,

mà bằng dòng code thủy tinh trong suốt,

chạy trên hệ điều hành nhớ nhung,

Mỗi ngày vun đắp, vá lại yêu thương,

để tình không vỡ, không phai,

chỉ mượt mà như ánh mắt em cười.

Chiếc giường đôi giao diện hạnh phúc,

nơi chúng mình đăng nhập mỗi sáng

và log out mỗi đêm trong vòng tay nhau,

nơi emoji trái tim tan chảy

thành nụ hôn thật trên môi,

nơi dữ liệu của yêu thương

được lưu trữ suốt đời trong bộ nhớ chung.

 

Đất nước bốn nghìn năm,

dài như một dải băng thông vô tận,

nhưng sao giữa feed đời thực

vẫn có những tài khoản

offline dưới gầm cầu, bên gốc cây;

vẫn có những cặp đôi

phải thuê phòng trọ,

yêu nhau như vượt tường lửa.

Căn nhà anh mơ vừa render xong

đã crash trong cơn đói.

 

Anh upload giấc mơ của mình lên cloud,

định build một vũ trụ nhỏ

nơi em là admin duy nhất,

nhưng đời thực lại báo lỗi “Không đủ quyền truy cập”.

Trời sinh anh yêu em

mà không cấp quyền.

Đất nước rộng như server không giới hạn,

mà sao nghèo một “dung lượng yêu”

cho những người muốn cùng nhau

xây một mái nhà

dù là ở đời thực

hay trên bầu trời ảo mênh mông.

 

 

 

 

 

  1.  MƯA ĐỎ NỖI ĐAU CHA MẸ MẤT CON

 

Buồn tái tê xem phim Mưa đỏ,

đau xé lòng, thắt tận tim gan.

Không thấy bóng kẻ xâm lăng,

chỉ còn khuôn mặt trai làng phai hương,

những thân trai quê non trẻ,

mười tám, đôi mươi tuổi xuân chưa kịp lớn,

đã bỏ lại luống cày, bờ ao, lũy tre,

bỏ lại cha tóc bạc,

mẹ lưng còng,

đi vào cơn mưa bom.

 

Mưa đỏ

đỏ trên trời,

đỏ xuống đất,

đỏ cả tuổi đời chưa kịp chín.

Những người lính quê ta

từ tay cày chuyển sang tay súng,

từ vần thơ học dở trên trang giấy,

hóa thành khúc quân hành đi vào lửa đạn.

 

Bàn tay chai sạn còn mùi đất ruộng,

giờ nắm chắc súng trường,

ôm mộng căm thù

chất chồng như núi,

giữa vũng máu đồng đội tanh nồng.

 

Ở quê nhà

người cha lặng câm bên hiên,

điếu thuốc run run trên đầu ngón,

mắt nhìn xa xăm mà lòng rách toạc.

Người mẹ bưng mặt khóc òa,

tiếng nấc vỡ òa giữa đêm,

hai bàn tay nhăn nheo chắp vội,

khấn trời đất cho con trở về.

 

Chỉ còn gió cuốn ngoài đồng,

mái tranh xiêu vẹo,

bàn thờ nghi ngút khói hương,

tấm di ảnh con trai gượng cười non nớt.

Có những lá thư chưa kịp gửi,

những vần thơ còn bỏ dở,

những nụ cười dang dở,

những mối tình lỡ hẹn,

giờ chỉ còn trong tiếng thở dài của mẹ,

trong dáng cha lầm lũi đi ngang nghĩa trang.

 

Tại sao bao máu xương quê mình phải đổ.

Tại sao xác lính ngoại bang không thấy,

mà toàn là con dân da vàng

những người lính quê.

Họ ra đi trong tiếng trống giục giã,

trong giấc mơ hòa bình chưa kịp vẽ,

họ ngã xuống trên chính ruộng đồng mình.

 

Ôi những người lính quê,

những người con của làng,

đã gửi tuổi xuân vào đất nước.

Mưa đỏ phủ trời,

nhưng trong lòng mẹ cha,

chỉ còn một màu tang trắng.

Vết thương chiến tranh

nửa thế kỷ vẫn còn rỉ máu,

nỗi đau câm lặng vẫn găm vào tim người ở lại.

 

9.Chiều mưa

Phố nhỏ cô đơn vẫn thầm lặng lẽ,
Em bước đi hoài, chân chạm ngõ quanh.
Thèm một lời thật, không cần hoa mỹ,
Ánh mắt say tình, lung linh trên lành.

Có những ngày hờn, muốn ghen thật lòng,
Muốn ai vỗ về khi tim hụt hẫng.
Thế giới rộng lớn, lòng em bâng khuâng,
Chỉ cần có anh, để đời ngọt ngào.

Mưa lất phất rơi trên mái tranh vội,
Diều giấy tung bay theo gió xôn xao.
Em đứng ngóng anh bên đường làng nhỏ,
Ánh mắt chờ mong, tim thổn thức thao.

Bếp lửa hồng đỏ, khói bay nghi ngút,
Quán nhỏ cuối xóm, gió lạnh thoang thoảng.
Hai bàn tay nắm, ngón tay se lạnh,
Nhịp tim đồng điệu, lòng đầy thương mến.

Trời mưa lất phất, anh ôm em thật,
Tiếng cười vang vọng, phố vắng im thin thít.
Chỉ có anh thôi giữa đời bão giông,
Cùng em đi hết những con đường xinh.

Em mơ giấc mộng, diều bay trên đồng,
Gió đưa những lời thương thầm thì riêng.
Cùng anh bước chậm giữa làng quê vắng,
Để yêu thật lòng giữa trăng và trăng.

Hạnh phúc là đây, không cần màn hình,
Không cần giấy mực, không cần lời hẹn.
Là bàn tay nắm, là ánh mắt trao,
Là mưa rơi nhè nhẹ, diều bay trên trời.

Em nhớ con đường, lối xóm ngày xưa,
Hoa cau thơm nhẹ, bóng trăng soi mưa.
Gió thổi qua mái, nhịp khua hiên vắng,
Tiếng ve vang vọng, nghe lòng xốn xao.

Chiều về bên sông, mênh mang nước bạc,
Anh dang đôi tay, đón em bước vào.
Đêm trăng lung linh, hoa sen bên bến,
Nhịp tim em rung, như sóng vỗ hiền hòa.

Mưa rơi nhè nhẹ trên hàng tre nghiêng,
Diều giấy bay lượn, gió đưa điềm yên.
Em lắng nghe anh thì thầm bên mái,
Tình yêu bình dị, tựa như nắng hiền.

Tiếng cười trẻ nhỏ, chơi trong sân vắng,
Mùa hè rộn rã, hoa bưởi ngào ngạt.
Anh và em đi qua cánh đồng xanh,
Để yêu trọn vẹn, lòng chẳng còn vắng.

Đêm trăng mơ màng, gió thoảng hương cau,
Quán nhỏ cuối xóm, bếp hồng sáng dâu.
Tay trong tay nắm, tim hòa nhịp thở,
Tình yêu thật lòng, muôn đời chẳng mau.

Sông làng lăn tăn, nước bạc ánh trăng,
Anh và em bước nhẹ, gió thoảng hiền lành.
Bên bờ sen trắng, mùi hương dìu dịu,
Em tựa vào vai, lòng thấy bình yên.

Diều giấy lượn trên, theo gió bay xa,
Anh cười rạng rỡ, nhìn em thầm yêu.
Tiếng ve đêm vọng, hòa cùng giọt mưa,
Lòng tràn thương nhớ, mắt rưng lệ chiều.

Quán nhỏ bên sông, khói bếp nghi ngút,
Hoa cau rơi nhẹ, trên mái tranh xanh.
Anh nắm tay em, cùng cười cùng nói,
Tình yêu ngọt ngào, chẳng cần lời thanh.

10.Buổi tối bên sông

Mưa rơi nhè nhẹ trên mái ngói nâu,
Tre già nghiêng bóng, soi mặt nước sâu.
Anh hát ru em, giọng ngân dịu nhẹ,
Lòng em thổn thức, say tình cơn sầu.

Cùng nhau đi qua, cánh đồng lúa chín,
Gió thoảng hương thơm, lẫn tiếng chim kêu.
Bên nhau em thấy, thời gian ngừng lại,
Chỉ còn tình yêu, ngập tràn muôn điều.

Ánh trăng lung linh, soi đường ngõ nhỏ,
Diều giấy tung bay khắp cánh đồng xanh.
Anh nhìn em cười, tim em rung nhịp,
Hạnh phúc bình dị, chan chứa đầy vành.

Đêm trăng sáng soi, tre nghiêng rì rào,
Quán nhỏ vắng lặng, gió thổi hương trào.
Mưa rơi nhè nhẹ, ánh lửa hồng đỏ,
Anh ôm em thật, lòng thấy đầy chào.

Tiếng côn trùng kêu, nhịp tim đồng điệu,
Diều giấy bay cao, mơ mộng giữa chiều.
Em tựa vào vai, nghe lời thì thầm,
Tình yêu mộc mạc, bình dị mà sâu.

Bếp hồng rực sáng, khói bay nhẹ nhàng,
Hoa cau tỏa hương, trải khắp đường làng.
Anh trao bàn tay, em khẽ nắm lại,
Lòng hòa nhịp tim, thương mến chan hoà.

Mưa rơi khẽ trên, mái tranh nghiêng bóng,
Tiếng chim đêm vang, nước sông lăn tăn.
Hai trái tim trẻ, ngân nga nhịp sống,
Hạnh phúc bình dị, chan hòa ngàn lần.

Sương mai nhẹ phủ, trên cánh đồng xanh,
Tiếng chim hót vang, hoa lúa nở lan.
Anh và em đi, qua lối xóm nhỏ,
Diều giấy tung bay, theo gió mênh mang.

Mưa hôm qua rơi, còn đọng trên lá,
Ánh nắng xuyên mái, chiếu xuống ngõ nhà.
Hai bàn tay nắm, bước đi bên nhau,
Tình yêu thật lòng, như nắng trưa nhòa.

Sông làng lặng lẽ, nước chảy lặng thầm,
Hoa sen hé nụ, gió đưa hương thơm.
Em ngắm anh cười, lòng tràn thương nhớ,
Diều giấy bay cao, mơ mộng trời sớm.

  1. Đêm trăng

Đêm trăng thanh thản soi đường làng nhỏ,
Tre nghiêng rì rào, gió thoảng hương trào.
Bên bến nước vắng, anh nắm tay em,
Tim ngân nhịp thổ, lòng thấy dịu êm.

Diều giấy bay cao, theo gió lên trời,
Mưa rơi nhè nhẹ, hoa cau rụng vơi.
Anh thì thầm nhẹ, lời yêu mộc mạc,
Em tựa vào vai, bình yên ngập tràn.

Quán nhỏ vắng lặng, bếp hồng nghi ngút,
Khói bay nhẹ nhàng, hòa hương cau xinh.
Tiếng côn trùng đêm ngân nga nhịp sống,
Tay trong tay nắm, lòng tràn yêu thương.

Gió thoảng qua mái, ánh trăng soi ngõ,
Diều giấy tung bay, theo mộng trời cao.
Anh cười rạng rỡ, em ngước nhìn anh,
Hạnh phúc bình dị, chan hòa ngàn lần.

Mưa rơi trên ngói, tre già nghiêng bóng,
Sóng sông lăn tăn, hoa sen hé nụ.
Em ngắm anh cười, lòng tràn thương nhớ,
Diều bay theo gió, mơ mộng trời sớm.

Bên bếp hồng đỏ, khói bay thoang thoảng,
Anh trao bàn tay, em khẽ nắm lại.
Hai trái tim trẻ, nhịp tim đồng điệu,
Tình yêu mộc mạc, bình dị chan hòa.

Sương mai nhẹ phủ, trên cánh đồng xanh,
Tiếng chim hót vang, hoa lúa nở lan.
Anh và em đi qua lối xóm nhỏ,
Diều giấy tung bay, theo gió mênh mang.

Mưa hôm qua rơi, còn đọng trên lá,
Ánh nắng xuyên mái, chiếu xuống ngõ nhà.
Hai bàn tay nắm, bước đi bên nhau,
Tình yêu thật lòng, như nắng trưa nhòa.

Sương mai trên mái, lấp lánh giọt sương,
Cánh đồng xanh rờn, tiếng ve ngân vang.
Anh và em đi, qua lối xóm nhỏ,
Diều giấy tung bay, theo gió mênh mang.

Mưa hôm qua rơi, còn đọng trên lá,
Ánh nắng xuyên mái, chiếu xuống ngõ nhà.
Bàn tay trong tay, bước đi bên nhau,
Tình yêu thật lòng, như nắng trưa nhòa.

Sông làng lặng lẽ, nước chảy hiền hòa,
Hoa sen hé nụ, hương thơm dìu dịu.
Em ngắm anh cười, lòng tràn thương nhớ,
Diều bay theo gió, mơ mộng trời sớm.

Bếp hồng rực sáng, khói bay nhẹ nhàng,
Hoa cau tỏa hương, khắp cả đường làng.
Anh trao bàn tay, em khẽ nắm lại,
Tim hòa nhịp thở, thương mến chan hòa.

Mưa rơi khẽ trên, mái tranh nghiêng bóng,
Tiếng chim hót vang, nước sông lăn tăn.
Hai trái tim trẻ, ngân nga nhịp sống,
Hạnh phúc bình dị, chan hòa ngàn lần.

Sáng mùa hè về, hoa cúc vàng nở,
Gió thoảng hương đồng, lan tỏa khắp làng.
Anh và em đi, qua cầu tre nhỏ,
Tình yêu đong đầy, theo sóng nước mênh mang.

Chiều hè lộng gió, mái tranh nghiêng bóng,
Bếp hồng lửa đỏ, khói bay nghi ngút.
Anh và em ngồi, quán nhỏ cuối xóm,
Tay trong tay nắm, lòng tràn thương mến.

Tiếng ve ngân vang, hoa cau tỏa hương,
Mưa rơi nhè nhẹ, diều bay trên đồng.
Anh cười nhìn em, mắt tràn dịu êm,
Hạnh phúc bình dị, chan hòa khắp nơi.

Cánh đồng lúa chín, vàng ươm trải dài,
Gió thoảng hương thơm, tiếng chim kêu vang.
Em tựa vào vai, anh thì thầm nhẹ,
Tình yêu mộc mạc, ngọt ngào chan hòa.

Mưa rơi lất phất, tre nghiêng mái tranh,
Diều giấy bay cao, theo gió thoảng qua.
Anh ôm em thật, lòng thấy đầy ấm,
Tiếng cười ngân vang, phố nhỏ yên lành.

Quán nhỏ bên sông, bếp hồng nghi ngút,
Hoa cau rơi nhẹ, khắp cả lối xóm.
Hai trái tim trẻ, hòa nhịp cùng nhau,
Hạnh phúc bình dị, tràn ngập yêu thương.

Đêm trăng sáng soi, tre nghiêng rì rào,
Quán nhỏ vắng lặng, gió thổi hương trào.
Mưa rơi nhẹ nhè, ánh lửa hồng đỏ,
Anh ôm em thật, lòng thấy đầy chào.

Tiếng côn trùng kêu, nhịp tim đồng điệu,
Diều giấy bay cao, mơ mộng giữa chiều.
Em tựa vào vai, nghe lời thì thầm,
Tình yêu mộc mạc, bình dị mà sâu.

Sông làng lặng lẽ, nước chảy hiền hòa,
Hoa sen hé nụ, gió đưa hương thơm.
Anh nhìn em cười, lòng tràn thương nhớ,
Diều giấy bay cao, mơ mộng trời sớm.

Bên nhau đi tiếp, qua cánh đồng lúa,
Gió thoảng hương đồng, tiếng chim ngân vang.
Mưa rơi nhè nhẹ, trên mái tranh nghiêng,
Bếp hồng sáng rực, khói bay thoang thoảng.

Hai bàn tay nắm, bước đi bên nhau,
Tình yêu thật lòng, như nắng trưa nhòa.
Phố nhỏ yên lành, tre già nghiêng bóng,
Quán nhỏ bếp hồng, nước sông lăn tăn.

Anh nhìn em cười, tim em rung nhịp,
Tình yêu mộc mạc, chan hòa ngàn lần.
Mưa rơi lất phất, em mệt mà ngủ,
Anh chậm đặt tay, lên trán em thơ.

Trăng soi mái tranh, tiếng ve ru vặt,
Hai trái tim trẻ, hòa nhịp trong mơ.

1.Trên những nẻo đường Tổ quốc mến thương

Khúc dạo đầu

Trên nẻo đường Tổ quốc ơi,
Em mang con chữ giữa trời biên cương.
Đảo xa sóng vỗ muôn phương,
Mái trường bé nhỏ, nắng hương mặt trời.

Bản làng hun hút mây trôi,
Khói lam quấn núi, gió ngời ngàn khơi.
Em thơ ngóng chữ đầu đồi,
Mắt trong như suối, bồi hồi đợi mong.

Thầy cô băng suối qua sông,
Đem xuân xuống núi, gieo hồng bản xa.
Một mùa gieo chữ nở hoa,
Lời ru trang sách ngân nga điệu đời.

Cô Giáo Vung Cao

Hoa ban trải trắng ngàn đồi,
Lưng đèo gió hát, sáng ngời nắng mai.
Bước chân gieo chữ miệt mài,
Theo em vượt dốc, trải dài khói sương.

Khèn Mông réo rắt mười phương,
Tiếng cười trẻ nhỏ, giọt sương trong lành.
Nương ngô vàng rộ ánh xanh,
Áo chàm thấp thoáng loanh quanh nẻo chiều.

Rét ngàn buốt giá tịch liêu,
Vẫn còn bóng dáng cô nhiều mùa đông.
Bàn chân rẽ lối mênh mông,
Chở theo con chữ, sáng đồng bản xa.

Mái trường vách lá nghiêng tà,
Mưa rơi phên nứa, vẫn là chốn quen.
Bảng đen, mảnh phấn gọi tên,
Ngôi sao trí tuệ soi miền cao nguyên.

Thầy Giáo trường làng

Bến sông gió thổi triền miên,
Đò ngang chở chữ nối liền đôi bờ.
Tiếng chim hòa nhịp tình thơ,
Nắng chiều dát ánh vàng mơ học trò.

Phượng hồng rực đỏ đầu ngõ,
Trang vở in dấu tay trò tuổi thơ.
Ve kêu giục giã bất ngờ,
Lời thầy vọng mãi, hương mùa nở hoa.

Chia tay bảng gỗ hiên nhà,
Ngôi trường bóng dừa hiền hòa khói sương.
Tiếng thầy ấm áp tình thương,
Hóa trong giọt lệ, soi đường ước mơ.

Nụ cười xen lẫn hạt mưa,
Phấn rơi vương tóc, bạc thừa tháng năm.
Con đò ký ức xa xăm,
Chở bao thế hệ sang dòng sông xưa.

Cô giáo vùng biển đảo

Trường làng nép sóng gió lùa,
Biển xanh thăm thẳm, chan chứa tình quê.
Lũ em tóc nắng đam mê,
Chờ nghe cô giảng câu thề nước non.

Đêm trăng dát ánh vàng son,
Trẻ thơ quây quẩn nghe còn cổ xưa.
Nghe cô kể chuyện ngày mùa,
Nghe thầy dạy chữ như đưa sóng ngầm.

Bão giông nổi giữa xa xăm,
Ngọn đèn nhỏ vẫn lặng thầm tỏa hương.
Con thuyền tri thức lên đường,
Như sao biển sáng soi gương đất trời.

Đảo xa còn vọng tiếng cười,
Mặn hương muối biển, ngọt lời ru êm.
Trang vở trắng tựa cánh chim,
Bay qua sóng gió nối liền đất quê.

Người gieo chữ vùng biên giới

Giữa muôn trùng sóng khói mờ,
Chữ gieo thành hạt ngát thơm đất này.
Con thuyền tri thức vơi đầy,
Chở bao khát vọng, đắp xây quê hồng.

Cột mốc sừng sững mênh mông,
Cỏ cây nghiêng bóng, núi rừng vọng vang.
Tiếng quốc ca gọi rỡ ràng,
Theo ngọn gió núi ngân vang tự hào.

Bàn chân thầy bước lao xao,
Hun hút đường nhỏ, dạt dào tình quê.
Mái trường vách gỗ ven đê,
Lời ru hòa với tiếng ve học trò.

Em thơ Tày, Nùng hồn thơ,
Khơ Mú, H’Mông đợi giờ ê a.
Cơm nắm gói lá rừng già,
Theo chân em nhỏ vượt qua dốc dài.

Lưng đồi nắng sớm ban mai,
Mắt em vẫn sáng như ngôi sao ngời.

Gió Lào thổi rát cuối trời,
Áo thầy sờn cũ, dép rời chẳng nguyên.
Đường quanh bùn lội triền miên,
Vẫn mang giáo án, trải miền yêu thương.

Đêm khuya đèn lạc ngọn sương,
Vẫn còn ánh sáng bảng hương phấn gầy.
Mỗi dòng chữ, mỗi bàn tay,
Tan vào vạt tóc, hóa mây tháng ngày.

Trăng non thấp thoáng hàng cây,
Tiếng thầy róc rách tựa bầy suối non.
Dẫu bao cơ cực hao mòn,
Vẫn gieo con chữ, vẫn còn ánh dương.

Trên khắp nẻo đất quê hương,
Có thầy, có cô, trọn đường lặng im.
Chẳng mong vàng ngọc kiếm tìm,
Chỉ mong gieo chữ, nối tim với đời.

Nụ cười trò nhỏ chơi vơi,
Hóa thành hoa trắng rạng ngời mùa vui.
Mai này khắp chốn xa xôi,
Trò khôn lớn, nhớ bóng người hôm qua.

Một đời gieo hạt ngọt ngà,
Cho hoa nở trắng, cho sao sáng trời.
Dẫu mưa, dẫu nắng rã rời,
Thầy cô vẫn sáng như lời bình minh.

Người đi gieo hạt niềm tin,
Cho cây tri thức vững bền đất quê.

 

 
CÔNG TY CP TV ĐẦU TƯ VÀ THIẾT KẾ XÂY DỰNG MINH PHƯƠNG
ĐT: (08) 35146426 - (028) 22142126  – Fax: (028) 39118579 - Hotline: 0903 649 782
Địa chỉ trụ sở chính: 28B Mai Thị Lựu - Khu phố 7, Phường Tân Định. TP.HCM 
Địa chỉ văn phòng đại diện: Chung cư B1- Số 2 Đường Trường Sa, Phường Gia Định. TP.HCM

Bình luận (0)

Gửi bình luận của bạn

Captcha
90Phut TV CakhiaTV xoilac xoilac tv xemtv xoilac tv xoilac Xoilac TV