Thơ Hoàng Thanh được biên tập lại
Ngày đăng: 18-07-2025
21 lượt xem
Tháng Sáu về – mây lặng lờ
Đỏ ngang một dải – như chờ cố nhân
Ký ức nhẹ chạm cỏ xuân
Người đi, còn lại – mấy lần không tên.
Phượng rơi,
những cánh rực rỡ
chạm vào đồi cỏ xanh
như vết son sót lại trên môi một lời chưa nói hết.
Cành nghiêng,
không phải vì gió,
mà vì nỗi nhớ nặng trĩu từ phía bình yên.
Người đã đi
con đường vẫn còn đó
mênh mông
như khoảng trống nơi ai từng đứng chờ
bên thềm hoa rụng.
Tháng Sáu,
ai hiểu được tiếng thở dài rơi vào chiều muộn.
Ước xưa lạc giữa chân đèo
Mờ trong sương khói buốt chiều hoang liêu
Không ai trách gió cô liêu
Chỉ còn bản nhạc tình yêu không lời.
Đâu đó, một cơn mưa nhỏ rơi rất khẽ,
như tay em chạm vào khoảng nhớ anh giấu kỹ.
Tình yêu hóa thành mênh mông tháng ngày,
dẫu chỉ được gọi tên bằng im lặng.
Tháng Sáu, ghé lại thật gần đủ để nghe tim mình chạm nhau một nhịp.
Nếu có thể, hãy giữ lại một ít dịu dàng trước khi mùa cũ khép.
Hãy nói, dù chỉ một lời,
cho ký ức kịp nở hoa.
Đừng để tháng Sáu
trôi qua như kẻ vô tình,
hãy để ta một lần ôm trọn lặng yên mà không sợ lạc nhau nữa.
Rồi mọi nỗi buồn sẽ rơi dần xuống,
như giọt mưa dịu dàng gọi lại tên người
trong một buổi chiều mỏng như tơ.
Đi đâu cũng nhớ quê nhà.
Nhớ nồi rau luộc chấm cà dầm tương,
nhớ rặng tre đong đưa đầu xóm,
nhớ mùi cau trắng
vấn vương cả đêm hè yên ả.
Nhớ con đường đất
sáng trưa đi học về lấm lem bùn đất,
nhớ đêm ngồi thổi sáo tre
nghe ve ngân nga khắp làng,
tiếng cười con nít vang rền
mặc kệ gà gáy sáng bên hè.
Nhớ đêm thu
gió mát trăng treo đầu ngõ,
mây lững lờ lướt qua mái rạ,
tiếng mõ chùa xa xăm vang vọng
lẫn tiếng bà ru cháu
ầm à ầm ừ giữa buổi khuya.
Nhớ tiếng ếch ngoài đồng,
tiếng cuốc gọi bầy – nghe nao lòng đến lạ.
Chị Hằng nghiêng bóng qua vòm cau
như còn rủ rê những mùa Trung thu chưa kịp lớn.
Nhớ con chim vạc chập chờn tìm tổ,
tiếng mưa ngâu rơi trên xóm vắng,
đất nhão nhèm,
người xắn quần lội lầy.
Chỉ mong bữa cơm nóng
có nồi khoai lang luộc thơm lừng gian bếp nhỏ.
Tuổi thơ là ổ rơm
là tiếng mẹ
là mùi lúa thơm tràn qua kẽ tay
mỗi mùa gặt.
Là trái mít ngọt,
là quả khế chua
là căn nhà rách tứ bề gió lùa,
mà đêm nào cũng ấm.
Là trăng rằm treo trên ngọn chuối
là ánh trăng nằm dưới đáy ao
lung linh như ký ức còn vẹn nguyên đâu đó.
Đêm về gió vẫn thì thào kể chuyện
tiếng ếch, tiếng nhái râm ran sau vườn
như đang gọi về một miền xưa cũ.
Những làng trên, xóm dưới,
những lối mòn trâu đi,
đều in dấu chân ta
một thời tinh khôi đã xa…
Cuộc đời
vui buồn dằng dặc trăm phương
quăng ta ra muôn ngả,
nhưng không có nơi nào
làm ta bật khóc khi nhớ
như quê.
Giữa dòng người
chiều buông hoàng hôn
ta chợt đứng lặng,
khi ký ức ùa về
lặng lẽ…
và ấm áp.
Chị tôi ngấn lệ sang ngang
vào một buổi chiều
mùa hoa cải nở vàng bến sông.
Chiếc khăn voan trắng
che đi ánh mắt đỏ hoe
mẹ nắm tay, chẳng nói gì nhiều
chỉ buông một câu:
“Gấm lụa không đổi được bình yên đâu con.”
Từ đó, chị đi
phương Nam mờ xa, hun hút
và những cánh thư
cũng thôi bay về qua lối nhỏ có hàng chuối xiêu xiêu.
Bến sông
bèo nở kín mặt ao
tiếng gió trở mình
mỗi lần mẹ nhắc tên chị
lại có ai đó cúi đầu
chẳng nói.
Những mùa sắn khoai vẫn vậy
lửa bếp nghèo còn ấm
nhưng dáng mẹ
ngày càng gầy
như cánh đò nhỏ
không còn ai chèo mỗi khi nước lớn.
Chị ơi,
ngày đi
chị có ngoái nhìn triền đê xưa
nơi có một thời
chị từng chạy chân trần đuổi bướm?
Có nhớ vạt cải ngồng sau vườn
bị gió lùa nghiêng nghiêng mỗi chiều cuối năm?
Giờ, tóc mẹ đã bạc,
lưng mẹ đã còng
có đêm nằm mơ,
mẹ gọi tên chị giữa cơn mê nhòa lệ:
“Con có về không? Bến sông còn chờ đó…”
Tôi nhìn chiều rơi
khói lam bảng lảng
bóng mẹ chênh vênh bên hàng giậu xám màu.
Chị đi
mang theo một phần tuổi thơ tôi
mang theo những nụ cười xưa
mang theo cả mùi mồ hôi của mẹ
trên vai áo nâu bạc màu tháng năm.
Đất lạ liệu có ấm bằng quê hương?
Anh ngồi lặng nhìn giọt mưa rơi bên hiên.
Cơn gió nhẹ kéo theo miền ký ức cũ.
Có một thời, chúng mình yêu nhau như chưa từng biết đến chia ly.
Em bên anh, mắt cười trong gió, vai kề vai qua từng góc phố quen.
Những lời hứa, những ngón tay đan chặt vào nhau
đã từng là mãi mãi.
Anh tin, như Phượng đỏ cứ đến mùa là cháy rực,
như ngọn lửa tình mình không bao giờ tắt.
Nhưng hôm nay, chỉ còn một mình anh
ngồi nghe lòng se lại giữa mưa chiều.
Phượng đã rơi lặng thầm nơi góc phố em từng đứng đợi.
Sân trường xưa cũng không còn vang tiếng cười đôi lứa.
Chỉ có anh mỗi ngày đều tìm một chút gì quen thuộc,
dẫu biết rằng em đã đi xa quá rồi.
Tay không còn tay, phố đông không còn hình bóng,
giấc mơ chung giờ hoá tro tàn trong gió.
Bình minh thức dậy, ánh sáng rọi vào lòng trống rỗng.
Anh vẫn gọi tên em như gọi một mùa cũ chưa từng quay lại…
Trăng vẫn lặng
in một vệt dài dưới đáy sông
gió mơn man mặt nước
em ngồi đó một mình
tay chống cằm, mắt xa xăm
như thể đợi điều gì chưa tới.
Em vẫn còn trẻ
mắt chưa vương nếp nhăn
tim còn đầy những giấc mơ màu nắng
nhưng người em đợi
đã đi về phía không quay lại.
Sông một bên lở
một bên bồi
cuộc đời cũng thế chỗ đầy, chỗ trống
em xuôi theo bèo trôi lặng lẽ.
Có ai biết em đợi ai?
có ai hay em đang gói cả thanh xuân vào một lời hứa
đã quên.
Mười hai bến nước em ngồi bên nào.
nước vẫn chảy, lá cuối mùa cũng đã bay xa
chỉ em còn sót lại trong buổi chiều rã rời màu khói.
Tình yêu đôi khi là vết cứa
ẩn dưới đáy tim sâu
bóng chim tăm cá biết đâu mà gọi.
Thôi đừng ngồi mãi thế
em ơi gió đã trở mùa
mắt em buồn quá.
Về đi đừng phân vân nữa
trái tim em xứng đáng được yêu thêm lần nữa
bằng tất cả dịu dàng mà một người tử tế
sẽ đem về.
Mong đón em giữa mộng xanh,
Chiều Hạ nghiêng nhẹ, gió lành đậu vai.
Hình xưa còn đó đâu ai,
Heo may vương vấn tháng ngày chưa phai.
Lòng anh khẽ gọi tên ai,
Gót em qua đó mỏng dài dấu yêu.
Sen thơm trôi giữa tịch liêu,
Như em đã đến, như điều đã quen.
Mỗi ngày lặng một ưu phiền,
Lặng nghe niềm nhớ êm đềm chảy qua.
Từng câu thơ thả vào ta,
Như đồng gió thổi như hoa cuối mùa.
Anh mơ tay nắm tay vừa,
Dắt nhau qua hết sớm trưa bão bùng.
Tự răn lòng giữa mê cung,
Từ đây không mộng, cũng đừng hoang vu
Tim anh tưởng đã chai mù,
Bỗng nhiên bừng tỉnh, như thu quay về.
Một ngày gió ghé lối quê,
Ý chí lên tiếng: “Hãy về với nhau.”
Mưa khuya rơi nhè nhẹ mau,
Ký ức trôi chậm như màu sương đêm.
Tựa như em đến bên thềm,
Áo bay chạm gió anh tìm thấy em.
Bình yên khẽ khẽ gọi tên,
Ai về mái nhỏ ai bên bếp hồng.
Mẹ cha mỉm nụ tình nồng,
Bữa cơm dọn sẵn mùi thơm quê nhà.
Chiều nghiêng trên mái hiên già,
Anh nhìn em cười, hồn ta trẻ lại.
Thắp lên đôi mắt thiên thai,
Thanh xuân rực rỡ ngập đầy ánh trăng.
Bên nhau kể những lỡ làng,
Gối chăn rì rầm, lặng thầm ủi an.
Rót vào nhau mật dịu dàng,
Một lời “Anh yêu” ngập tràn trời xuân.
Yêu em như thể lần đầu,
Như yêu ngọn cỏ như cầu vồng qua.
Yêu em chẳng cần lý do,
Vì em là gió, là hoa trong đời.
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn