Biên tập cac bài thơ của Tg Hoàng Thanh
Ngày đăng: 18-07-2025
25 lượt xem
Tác giả: Hoàng Thanh
Mình Bên Nhau một đời
Thời gian trôi nhanh hơn cả bước chân ta
trên con đường làng chiều gió lộng.
Chúng mình đã đi cùng nhau
qua bao mùa nắng cháy, mưa giông,
qua những tháng ngày yên bình
và cả những đêm dài không ngủ.
Giờ tóc đã bạc, mắt đã mờ,
nhưng tay vẫn nắm tay như buổi đầu gặp gỡ.
Anh còn nhớ không.
Chiều thứ bảy trước cổng đình,
em đứng đó dõi theo bóng anh về từ doanh trại.
Tấm áo bạc màu mà nụ cười em thì rực rỡ như nắng đầu hè.
Mình từng có những đêm trăng in bóng mặt hồ,
gió đùa nghịch mái tóc dài và tiếng cười vang bên hàng liễu.
Không cần gì nhiều chỉ có nhau là đủ.
Có những ngày hè nóng rát, lưng ướt đẫm mồ hôi
giữa đồng lúa chín.
Ta cùng cấy, cùng gặt những giọt mồ hôi rơi xuống đất
lại nở thành mùa no ấm.
Ký ức như cánh đồng rộng lớn năm mùa thu hoạch rộn ràng,
tiếng cười con trẻ vang lên như bài ca hạnh phúc.
Chúng ta đã có một mái nhà đầy nắng,
những đứa con ngoan lớn lên bằng tình yêu
và ước mơ giản dị của ba mẹ.
Bây giờ, ta không còn trẻ, nhưng lòng thì chưa từng cũ.
Vẫn mong từng sáng mai tỉnh dậy,
được thấy nhau còn ngồi bên ấm trà,
nói những điều quen thuộc dù đã lặp đi lặp lại.
Chỉ mong còn đủ khỏe để cùng nhau
bế cháu, nấu cơm, và kể lại chuyện xưa
cho lũ nhỏ cười vang cả chiều hè.
Cảm ơn đời, đã cho mình một tình yêu dài hơn cả tháng năm,
dẫu giản đơn nhưng sâu như gốc rễ.
Cứ mỗi lần hạ về bên khung cửa,
Mưa rơi nhẹ giữa trời buồn
Kẽ lá run rẩy, lạnh luồn ký ức
Người từng ngồi rất gần
Mà giờ gió lạc, đường ngăn mấy chiều
Vậy mà – chỉ vậy – đã yêu...
Tưởng rằng, một bóng hình đã hóa gió trôi đi.
Nhưng mỗi độ phượng nở đỏ bên đường,
là tim anh lại rướm đỏ một nỗi buồn.
Chúng mình từng yêu nhiều đến mức tưởng không gì chia cách.
Vậy mà lại lỡ nhau.
Có duyên, mà không nợ câu nói ấy nghe sao cay đến tận cùng.
Ve cứ hát cho một mùa không còn ai đợi nữa.
Nắng cứ đổ lên lối xưa, nơi không còn dấu chân em.
Dù dang dở, anh vẫn tin đó là tình đẹp nhất.
Một mối tình không kịp thành đôi, nhưng đủ sâu để mang theo đến tận cuối đời.
Duyên không thành, đò không kịp về bến.
Nên bây giờ, chỉ còn anh với lối hạ,
và một trái tim không thể gọi tên người.
Nếu em còn đâu đó, xin hãy giữ giùm anh
một lời chưa kịp nói, một giấc mơ chưa kịp chạm.
Hôm nay hạ lại về.
Anh bước một mình, giữa tiếng ve rơi,
và những thương yêu chưa kịp nở thành lời.
Trời đang nắng, bỗng mưa về,
Như ai bật khóc giữa bề yên vui.
Gió lùa nghiêng ngả hàng chồi,
Cây run giữa gió, lá rơi ngập chiều.
Lá vàng rụng sát bờ ao,
Con cò bay mãi chẳng cao hơn trời.
Giống như em một bóng người,
Bỏ tay anh lại giữa đời mưa giăng.
Mưa rơi gõ mái rì rầm,
Nghe như tiếng nhịp tim thầm hoang mang.
Cái ô em đã cầm sang,
Một bên rách gió, nửa còn hương quen.
Ước gì cơn mộng quay về,
Như em đột ngột tràn về trong anh.
Ướt vai áo cũ mong manh,
Xối tan hoài niệm chòng chành năm xưa.
Nước tuôn trôi hết buổi trưa,
Đường lênh loang nước, ao vừa ngập thêm.
Cá tung bọt sóng đêm đêm,
Chỉ anh mắc kẹt giữa thềm nhớ em.
Bao mùa mưa đã qua tim,
Nhưng cơn này lạ thấy em giữa trời.
Như từng giọt nhỏ rơi rơi,
Cũng mang dáng cũ một thời bước quen.
Trời dần tối, lối mờ tênh,
Không trăng, không gió, chẳng đèn, chẳng sao.
Điện thì cũng tắt từ lâu,
Sáng lên ánh chớp nhập nhòe xe qua.
Không còn tín hiệu em à,
Như tan vào giấc mộng nào ban xưa.
Cơn gió lạ cứ đò đưa,
Mang hương tóc cũ, người xưa một thời.
Điện thoại tắt, chẳng gọi mời,
Tìm em đâu giữa đất trời chênh chao?
Nói sao hết nỗi nghẹn ngào,
Rằng anh yêu quá khát khao một người.
Nhớ em chẳng thể thành lời,
Chẳng mang theo sóng, chẳng vời theo ai.
Chỉ còn mưa rớt mi dài,
Lặng nghe từng giọt trôi hoài nhớ em.
Ngoài kia nước vẫn dâng thêm,
Mưa chưa dứt hẳn, bóng đêm chưa tàn.
Lòng anh cũng ngập mênh mang,
Khát em như sóng vỡ tràn vô biên...
Trời đang nắng bỗng nhiên mưa đổ
như ai đó bật khóc giữa bình yên.
Gió ào đến, không hẹn,
làm hàng cây chao nghiêng như muốn gục.
Lá rơi.
Có chiếc nằm lại bên vũng nước,
có chiếc bay cao không biết sẽ về đâu…
Mưa gõ đều lên mái tôn,
tiếng động như tim gõ nhịp hoang hoải.
Nước tuôn trào,
cuốn trôi những yên ổn nhỏ nhoi của buổi chiều.
Đường phố ngập,
ao cũng đầy,
cá lội tung tăng,
chỉ mình anh mắc kẹt trong những nhớ mong.
Trời dần tối.
Không trăng, không sao,
chỉ một màu đen trùm lên mọi ngả.
Điện mất.
Phố loang loáng ánh đèn xe chớp nhá.
Không có tín hiệu,
em biến mất khỏi thế giới này
như một bóng hình chỉ còn trong giấc ngủ cũ.
Điện thoại cạn pin.
Làm sao gọi được cho em?
Làm sao tìm em trong biển nước và mưa gió chênh vênh này?
Anh nhớ em một nỗi nhớ không thể gọi tên,
không thể gửi đi qua sóng.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi mãi…
và nước thì dâng cao như lòng anh chìm dần trong những cơn khát em
không có điểm dừng.
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn