Nội dung Thơ Hoàng Thanh in tiếp
Ngày đăng: 18-07-2025
21 lượt xem
Ngày xưa ngăn cách bến đò,
Muốn qua bên ấy phải dò sông sâu.
Con đò cũ, mái chèo đau,
Bờ lau rợp bóng tím màu chân quê.
Nón em nghiêng ngó bên lề,
Tay cầm vành nón, hồn mê nhịp cầu.
Đường xa, gió lộng dãi dầu,
Nên đành gác lại đôi câu thề nguyền.
Thương ai dẫu cách triền miên,
Vẫn chung một dạ giữ nguyên bóng hình.
Lỡ làng một mối duyên xinh,
Tơ hồng ai buộc lặng thinh đợi chờ.
Em bên ấy vẫn ngẩn ngơ,
Thêu khăn bên cửa, mộng mơ lời thề.
Anh bên này ngóng từng khuya,
Trăng nghiêng soi bóng bờ tre bến làng.
Trách chi câu hát xưa ngang:
“Qua cầu gió giật, ai mang nghĩa tình”
Giếng làng nước vẫn lung linh,
Sao duyên đôi lứa mấy lần chênh vênh.
Mẹ cha thấu nỗi mỏng manh,
Cho đôi trẻ được kết thành chỉ se.
Đêm trăng thắp nén câu thề,
Trầu cau sánh bước, hương quê đượm nồng.
Chúng mình khởi sự vun trồng,
Vườn rau xanh mướt, ruộng đồng vào mùa.
Tay em cấy lúa đong đưa,
Tay anh dựng mái, nắng mưa chẳng sờn.
Nhà ta mở lối đón xuân,
Có trâu, có chó, có đàn chim non.
Có cây mít, khóm chuối tròn,
Có vại cà muối, nồi cơm nghi ngút.
Sông quê vẫn nước trong vắt,
Cá rô, cá trắm quẫy vầng trăng non.
Đất trời mở lối hanh thông,
Đôi ta cùng bước vun trồng ước mong.
Câu thơ gửi gió đèo bồng,
Để mai con cháu nhớ dòng sông xưa.
Yêu thương gói trọn trong mùa,
Từ khi em gọi anh là người thương.
Có thể mình chẳng bên nhau
Hôm qua nay đã qua cầu gió bay
Yêu thương gom góp từng ngày
Đành nén trong dạ, đong đầy nhớ mong.
Nhớ em, anh giấu trong lòng
Như dòng mạch ngầm âm thầm chảy xuôi
Chảy về biển vắng đơn côi
Mang theo u uẩn một thời đợi trông.
Tình anh tha thiết mặn nồng
Mà em nào biết trong lòng anh đau.
Bởi anh đến muộn hôm nào
Trễ duyên, lỡ nhịp nghẹn ngào biết không.
Vài hôm anh bỗng mỏi lòng
Tin nhắn gửi tới rơi không đáy chiều
Em hờ hững, chẳng buồn yêu
Hay còn thương nhớ một điều cũ xưa.
Nếu em còn vấn vương thừa
Xin cho anh biết để vừa buông tay
Anh còn bạn hữu bên này
Cần nơi yên tĩnh những ngày chênh vênh.
Anh về lặng lẽ ngồi thiền
Gieo tâm với gió, thả phiền theo mây
Cỏ cây an ủi đêm ngày
Cõi lòng dần lặng buồn lay nhẹ nhàng.
Trái tim đã úa theo làn
Gió đông thổi lạnh miên man lối về
Ngõ xưa hàng cau nghiêng che
Giàn trầu héo rũ câu thề cũng phai.
Có chăng chỉ một lần sai
Mà thành xa cách tháng ngày lặng câm
Xin đừng hờn dỗi âm thầm
Hãy cùng vun đắp âm thầm về sau...
Nửa mùa Xuân, nửa thương đau
Hai mái đầu bạc tìm nhau cuối đời
Quấn nhau như dải lụa rơi
Vẫn mềm, vẫn ấm giữa trời mưa đông…
Ồ đây chợ làng thân thương,
Vang câu rao bán, dậy đường tiếng vui.
Người quê khăn đội chân lùi,
Kẻ tỉnh ghé lại, ngắm chùi một phen.
Sớm mai nắng phủ giăng mềm,
Gió đưa hương bưởi bên thềm vườn xưa.
Rau xanh, hoa thắm đong đưa,
Cải non, muống tím, cà vừa hái xong.
Tôm tươi, cá lượn trong nong,
Gánh tre quẩy nước ròng ròng mát tay.
Mâm đồng, ấm cũ bày đầy,
Chén trà, nồi đất thơ ngây dáng làng.
Bát đĩa men trắng lấp lánh,
Mấy hàng đồ điện chói chang hiện thời.
Người rao kẻ mặc cả lời,
Người len lỏi dạo, tay khơi nỗi niềm.
Bụng đói ghé quán thân quen,
Bánh đúc chan mắm, bánh đa cuốn vừng.
Nem rán thơm khói phập phừng,
Bún riêu, cháo nóng dậy mừng buổi trưa.
Gà, vịt, ngan, ngỗng chen mua,
Chích chòe hót vội giữa mùa thảnh thơi.
Yểng quen líu ríu gọi mời,
Cúi đầu như chào bạn đời ghé qua.
Gà Đông Tảo đứng oai ra,
Chân to, vảy đỏ, dáng đà chững chiu.
Bên kia gà chọi phiêu diêu,
Cựa như lưỡi kiếm, mắt nhiều giận căm.
Mèo nằm phơi nắng lặng thầm,
“Meo meo” gọi bữa, ngoan nằm bên thềm.
Chó nằm gác cửa ngủ êm,
“Gâu gâu” vọng gọi tiếng quen cuối làng.
Chén trà rót cạn mơ màng,
Chén rượu thơm lúa, nồng nàn mát môi.
Bằng hữu khắp bốn phương trời,
Về đây tụ hội, vui nơi quê mình.
Chợ làng – dẫu chỉ một hình,
Mà như ký ức đọng in tháng ngày.
Ra về dạ mãi mê say,
Tưởng như còn thấy chợ bay theo hồn...
Xa rồi ngày cũ mộng mơ,
Tình xưa trong trẻo như thơ ngọt ngào.
Thư hồng viết chẳng dám trao,
Gửi theo cánh gió lao xao nỗi lòng.
Đêm về thầm ước môi hồng,
Một lần được chạm mà không dám gần.
Người đi khuất nẻo xa xăm,
Mang theo nửa mảnh âm thầm hồn tôi.
Trăng soi đáy nước lặng trôi,
Bóng ai in mãi rạng ngời nét xưa.
Trời ơi gieo chữ tình thừa,
Để tim vương vấn, đong đưa tháng ngày.
Tình là khúc nhạc đắm say,
Thiên thu còn vọng nào hay đoạn buồn.
Biển đời dù có trùng truông,
Vẫn mong hải đăng giữa sương soi về…
Có người từng nói câu thề,
Tay trong tay bước đường quê dịu dàng.
Gió chiều hong tóc mênh mang,
Bờ tre, khóm trúc ngập tràn yêu thương.
Em cười như nắng đầu sương,
Anh gom tất cả đời thường trao em.
Chợ chiều mưa ướt chân mềm,
Mà nghe ấm áp êm đềm lòng nhau.
Mẹ ngồi vá áo sau nhà,
Chúng mình đốt rạ kể ra chuyện tình.
Trầu cau chưa kịp thành hình,
Thì anh ra trận chiến chinh biệt ngàn...
Thư tay dẫu gửi muôn vàn,
Chỉ mong đôi mắt em mang đợi chờ.
Ngày về tóc đã điểm sương,
Mà tim còn trẻ còn thương thuở nào.
Giờ đây xa bến trăng sao,
Ngồi nghe con sáo gọi nhau giữa đồng.
Tình yêu dù trải bão giông,
Vẫn như lúa chín thơm nồng mùa sau.
Nếu đời là một phép màu,
Anh xin quay lại thuở đầu bên em.
Nắm tay đi hết con tim,
Qua bao nắng gió mãi tìm thấy nhau…
Ai cho trở lại thơ ngây,
Chiều hè năm ấy, chuyến đò qua sông.
Được chơi bi, nhảy dây vòng,
Tắm mưa trần trụi giữa đồng reo vang.
Mùa hạ xưa, nắng nhạt vàng,
Em mười sáu tuổi, dịu dàng bà ba.
Cơn mưa đổ xuống hiên nhà,
Ngực non chúm nở, má hoa thẹn thùng.
Người lớn bảo: “Lớn rồi, đừng
Chạy mưa nghịch ngợm, phơi lưng dãi dầu.”
Từ hôm ấy giận chi đâu,
Em hay cau có, buồn rầu vu vơ.
“Ghét rồi!” em nói hững hờ,
Mà tim run rẩy ai ngờ là yêu…
Tháng sáu nắng đổ liêu xiêu,
Xuyên qua hạt mưa vắt chiều cầu vồng.
Ngưu Lang hẹn Chức Nữ hồng,
Lên trời dạo gió, thong dong chuyện trò.
Bằng lăng tím, rụng bên bờ,
Ve ngân tình khúc gió chờ đợi ai?
Em không đợi mà lòng hoài
Trống không một thoáng, nhớ ai ngẩn ngơ…
Nhớ người ngốc lắm dại khờ,
Nhưng là chàng trai, em chờ suốt xuân.
Một thời e ấp áo dài,
Mơn man tay khẽ tháng ngày mộng mơ.
Bến sông nước chảy lơ thơ,
Ta về nhặt lấy duyên xưa lỡ làng.
Hoa xoan tím rụng bên làng,
Gió đưa hương tóc nhẹ nhàng lối quen.
Thềm xưa vọng bước chân mềm,
Ngẩn ngơ ai đứng bên thềm trông ai?
Một thời áo trắng thướt tha,
Tóc ai thả gió chiều tà chênh vênh.
Đôi lần ánh mắt chênh vênh,
Ngại ngùng một thuở, không tên gọi thầm.
Lá thu vàng úa lặng câm,
Tình xưa lối cũ, âm thầm gió đưa.
Đường quê hun hút nắng mưa,
Cỏ non cũng úa, gió thưa ngập lòng.
Một thời áo trắng theo chồng,
Ai hay ai nhớ mấy vòng u mê?
Ta còn giữ lại câu thề,
Trải lòng ra nắng để về chiêm bao.
Tình xưa chao chát như dao,
Mây trôi khúc khích nỗi đau cũng cười.
Dấu chân tuổi nhỏ rong chơi,
Nay e sợ bẩn, ngập trời bùn tanh...
Dịu dàng thu lại về đây,
Lá rơi khe khẽ đong đầy hồn thơ.
Heo may theo gió lửng lờ,
Ráng chiều buông xuống thẫn thờ mắt ai.
Trời thu bảng lảng sương mai,
Phảng phất hương cốm dâng đầy tim non.
Đưa tay nhặt lá vàng son,
Mà như ôm cả nỗi hờn ngày xưa.
Chiều buông tím ngắt chân mưa,
Cánh chim lạc nhạn gọi mùa mênh mang.
Du dương vẳng tiếng ai đàn,
Ngân nga nốt nhớ, bâng khuâng dạ mềm.
Trăng thu ai bẻ vòng thêm,
Để lòng còn mãi tìm bên vòng tay...
Mùa sang, hun hút heo may,
Lại thương, lại nhớ những ngày đã qua.
Phượng quê anh vẫn thắm hồng,
Sân trường ngày cũ, gió lồng lộng bay.
Câu thơ chưa kịp viết đầy,
Mà hương nắng đã theo mây thả về.
Sóng chiều vẫn hát say mê,
Vỗ vào bờ cát lối quê em từng.
Lời thương giấu giữa tơ mùng,
Gửi trong gió mát rưng rưng bên thềm.
Tháng sáu rồi, em còn xem
Cánh diều năm ấy bay êm giữa đồng?
Còn thương nụ má ửng hồng,
Hôn đầu vụng dại ngại ngùng tóc bay.
Giỏ xe em chở tháng ngày,
Chở bao mộng nhỏ, chở tay anh cầm.
Bằng lăng vẫn tím xa xăm,
Chỗ mình hò hẹn, nay đằm sương giăng.
Anh toan ngỏ, lại ngập ngừng,
Gió quê thổi nhẹ, chùng chùng cuối hôm.
Mắt buồn len giữa hoàng hôn,
Tháng sáu về – nhớ buốt hồn người xa.
Thơ anh viết cứ vơi ra…
Như dòng sông nhỏ trôi qua cánh đồng.
Biết đâu em ở đâu không,
Mà câu lục bát vẫn không tròn lời.
Lỡ thương em đến nhọc lòng,
Nói ra chẳng giấu mà không đổi tình.
Tháng năm tìm khắp nhân sinh,
Cớ sao em lại lặng thinh chẳng lời?
Tôi từng nghĩ một chân trời,
Sẽ cùng em bước chung nơi mái nhà.
Khấp khởi mong được gần xa,
Tay trao tay hết thiết tha đợi chờ.
Nào hay đời chẳng như mơ,
Bức tranh đẹp quá nên giờ vỡ tan.
Bao lần gửi quà, nhắn nhan,
Giấc mộng nhỏ bé bỗng tàn nhẫn thay.
Video em múa chiều say,
Dáng lụa mềm tựa hàng cây ven đồng.
Nụ cười đẹp giữa mênh mông,
Như lúa chín vàng mùa bông đầy đồng.
Em đi để lại cõi lòng,
Đêm về nhức nhối nỗi mong khôn cùng.
Biết rằng đời vẫn vô thường,
Mà sao nhói lạnh giữa đường nắng hanh?
Sương đâu mà buốt hồn anh,
Trong hạ nồng vẫn long lanh lệ thầm…
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn