Hồi đó tôi hai mươi tuổi, đang thất nghiệp, đói và mắc nợ với một số tiền khá lớn. Ở giữa thành phố New York, ngay trong không khí người ta thở cũng có cái khát khao vận may của thành công, vì vậy cảm giác bị thất nghiệp thật tủi nhục.
Ngày đăng: 20-07-2016
1,858 lượt xem
Một câu chuyện kể về một con người rất đỗi bình thường nhưng biết đặt mục tiêu cho cuộc sống và phân chia theo từng giai đọan của mục tiêu. Và hy vọng ở một khía cạnh của câu chuyện là một thông điệp đến những người bạn sống quanh tôi.
Hồi đó tôi hai mươi tuổi, đang thất nghiệp, đói và mắc nợ với một số tiền khá lớn. Ở giữa thành phố New York, ngay trong không khí người ta thở cũng có cái khát khao vận may của thành công, vì vậy cảm giác bị thất nghiệp thật tủi nhục. Tôi hoàn toàn không biết xoay sở ra sao để tồn tại. Ngày ngày, tôi lang thang ngoài đường phố không phải để dạo chơi mà là để tránh gặp mặt chủ nợ.
Một hôm, khi đang đi trên đường tôi va phải một người to lớn tóc màu hung. Tôi nhận ra đó là Adam Garden - một diễn viên mà hồi thiếu niên tôi rất ngưỡng mộ và nhiều lần cố gặp bằng được để xin chữ ký của ông. Tôi nghĩ rằng ông ấy không hề nhớ tôi, nhưng không ngờ ông ta lại hỏi:
- Cậu có bận lắm không?
Tôi trả lời một câu mơ hồ. Nhìn tôi một lúc và ông ta có lẽ đoán được tình cảm của tôi nên nói:
- Theo tôi về khách sạn tôi trọ ở đường Broadway nhé? Chúng mình cùng đi bộ.
Lúc đó đang buổi trưa và tôi đã đi lang thang năm giờ rồi:
- Nhưng ông Adam ạ, từ đây tới đó gần sáu cây số kia mà. Ông ta ngắt lời tôi:
- Làm gì tới! Chưa đầy một trăm bước.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Trăm bước?
- Thì vậy chứ sao? Tôi không nói là đi tới khách sạn, mà là đi tới công viên nhỏ đằng kia.
Tôi không hiểu gì cả, nhưng cũng đi theo ông. Một lát sau chúng tôi đứng trước công viên, và ngồi nghĩ thoải mái trong bầu không khí yên tĩnh, trong lành ấy. Chốc lát, ông lại bảo tôi đi tiếp.
Tôi gật đầu. Một lát sau tới nhà hát của nhạc viện, ông Adam bảo ông thích nhìn vẻ mặt hớn hở của những người mua vé vào nghe hòa nhạc ở đây. Vì vậy, chúng tôi dừng lại ở nhà hát vài phút rồi tiếp tục đi.
- Chỉ còn vài phút nữa là tới vườn bách thú của công viên trung tâm. Ở đó có một con khỉ mà tôi thường đến cho nó ăn. - Ông bỗng nhiên nói.
Chúng tôi tiếp tục đi, đến ghé thăm con khỉ rồi đi tiếp. Trải qua nhiều chặng đường, cuối cùng chúng tôi cũng đã tới được khách sạn trên đường Broadway. Ông Adam bảo tôi:
- Đường đi đâu có xa, phải không? Bây giờ chúng ta đi ăn thôi.
Sau một buổi cơm thịnh soạn, ông nói với tôi bằng một giọng nghiêm trang:
- Hy vọng là anh sẽ không quên lần đi bộ ngày hôm nay. Anh đã nhận được một bài học nhỏ thú vị đấy! Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì những điều đang còn ở quá xa. Chúng ta chỉ nên nghĩ đến cái gì ở cách xa chúng ta trăm bước thôi. Và như thế chúng ta sẽ dễ dàng vượt qua được những chặng đường một trăm bước ấy. Khi chia tay với ông, tôi trở về nhà với lòng quyết tâm rất lớn. Sau một đêm suy nghĩ, tôi bắt đầu thu gom công việc phế liệu và bán lại cho chủ buôn lớn. Công việc đó không đòi hỏi có nhiều vốn và giúp tôi thu được một khỏan tiền nhỏ hàng ngày. Bằng số tiền tích lũy nhỏ nhoi ấy, tôi thỏa thuận với chủ nợ trả trong vòng bốn năm, tức 208 tuần lễ. Mỗi tuần lễ trôi qua, tôi lại vượt qua được một chặng đường và tiến đến đích thêm một chút. Cứ như vậy, tôi đã trả hết nợ và tích lũy được một số tiền kha khá, bước vào một cuộc sống ổn định và sung túc cho đến ngày nay.
Quy tắc trăm bước của Adam Garden là một quy tắc vàng cho bất kỳ ai áp dụng trong cuộc sống. Có thể cái đích bạn nhắm còn rất xa, nhưng sẽ không đầy trăm bước đâu. Cứ như vậy, từng chặng từng chặng đường, bạn không những sẽ đến đích, mà trên đường đi bạn còn có thể thưởng thức nhiều điều thú vị khác.
Biên tập và sưu tầm
Liên hệ tư vấn:
|
Gửi bình luận của bạn